Vẻ mặt mọi người đều mông lung.
Ánh mắt Lưu Cẩm Vinh sáng lên: “Canh dưỡng sinh!”
Lưu Toàn Phúc ở đây, hễ có thứ gì tốt đều không quên ông cha già của mình, thường xuyên gửi canh dưỡng sinh về nhà.
… Tất nhiên là phải mất tiền, cơ mà cũng được giảm giá nhiều lắm.
Giá của món canh dưỡng sinh này không hề rẻ chút nào!
Thời gian đầu Lưu Toàn Phúc gửi canh về, mọi người nhà họ Lưu đều bảo đừng lãng phí tiền.
Một thời gian sau, nếu Lưu Toàn Phúc quên gửi thì một ngày có những mười cuộc điện thoại gọi đến thúc giục cậu.
“Thật sự hữu ích như vậy ư?” Ánh mắt ông cụ Cốc hơi nghi ngờ.
Những đầu bếp như bọn họ thường không tin tưởng vào chuyện này.
Lưu Cẩm Vinh làm mặt quỷ rồi chỉ chỉ một loạt bếp lò cách đó không xa: “Có hữu ích hay không thì cứ quay đầu lại nhìn thử là biết đúng không?”
Bấy giờ mọi người mới chú ý đến… mấy chiếc bếp lò đang hầm canh ở cách đó không xa.
“Có thể ăn được chưa?” Chú Nam hỏi Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Áng chừng đến bữa tối mới ăn được, đến lúc đó vừa đủ cho mỗi người một bát.”
Canh dưỡng sinh có chi phí đắt đỏ nên cô chỉ chuẩn bị đủ cho những đầu bếp đến tham dự, không chuẩn bị cho những người ngoài đến xem.
“Lại nói, buổi tối chúng ta ăn gì?”
Bà Ban xoa bụng: “Buổi tối chúng ta còn ăn nữa à?”
Buổi chiều vừa nấu vừa ăn, vừa thưởng thức, người quen ăn ít thì đã no căng, còn người quen ăn nhiều cũng đã lửng dạ.
Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực lần nào cũng vậy, không chuẩn bị cơm tối nên bọn họ đều tưởng rằng sẽ quay về khách sạn.
Trình Nguyên Hoa cười nói: “Buổi tối chúng ta ăn bún chua cay đi.”
“Hả?”
Bún chua cay?
Mọi người đều ngơ ngác.
Nửa giờ sau.
Những người lúc trước còn ngơ ngác, bây giờ đang bưng bát bún, hào hứng ăn bún.
Ông cụ Cốc và bà Ban không thể ăn cay, nhưng lúc bưng bát bún chua cay đều tiếc nuối không đặt xuống, vừa cay đến mức rơm rớm nước mắt vừa thổi thổi ăn bún.
“Bà chủ Trình… Tuyệt vời!” Ông Tần giơ ngón tay cái lên.
Ông ta ưa món cay mặn, món bún chua cay khiến ông ta hận không thể ở lì lại tiệm Mỹ Thực Trình Ký để ngày nào cũng được ăn.
“Hô… ngon quá…” Lưu Kim Bảo đỏ bừng mặt, vừa húp nước lèo vừa ăn bún.
Lúc mới đến, nhóm đầu bếp này ai cũng bóng bẩy, ra dáng, ấy thế mà bây giờ mọi người đều vứt bỏ hình tượng, tìm bừa một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn bún chua cay.
Trình Nguyên Hoa tiếp tục ăn bún, trong mắt hiện lên ý cười.
Mạc Nguyên ở bên cạnh hạ thấp giọng: “Cô cố ý à?”
Cậu ta cũng cảm thấy cay nhưng vẫn có thể kiềm chế được, ngoại trừ môi đỏ bừng lên thì không có biểu hiện gì khác.
Trình Nguyên Hoa nhướng mày, không tỏ rõ thái độ.
Quả thật là cô cố tình tăng độ cay của món bún lên, những đầu bếp này quen biết nhau bao lâu, còn cô và bọn họ mới quen biết nhau được bao lâu?
Trình Nguyên Hoa vẫn còn nhớ rõ lúc bọn họ vừa mới bước vào phòng bếp, họ đã nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi như nào.
Cô không tức giận bởi vì cô biết bọn họ không có ý xấu.
Nhưng…
Không có nghĩa là cô không thể bày trò chơi xấu họ nhỉ?
Tìm bừa một chỗ rồi ngồi xuống, vừa ăn bún vừa hít hà, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng nữa, quan hệ không thân thiết thì còn sao nữa?
Tầm mắt cô nhìn về phía Mạc Nguyên, ánh mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Người này… cũng khá thông minh đó nha.
Bấy giờ mọi người đều ăn bún chua cay ở bên ngoài.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nằm ở khu vực hẻo lánh, vốn tưởng bọn họ muốn về khách sạn từ sớm, không ngờ lại nói là ở lại ăn tối.
Sau đó…
Những đầu bếp đó bưng bát bún chua cay của mình ra ngoài, Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội cũng phụ một tay chuẩn bị bún, chẳng mấy chốc mỗi người đều có một bát.
Những người này nhìn bát bún chua cay trước mặt mình, quả thật không dám tin vào hai mắt mình!
Có điều trên thực tế, tiệm Mỹ Thực Trình Ký thật sự chuẩn bị bún chua cay cho bữa tối.
Vẻ mặt của mọi người đều hơi ngỡ ngàng.
“Tôi không ăn bún chua cay…” Có người lên tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất