“Em ăn no chưa?” Hạ Gia Thịnh nhìn về phía Trình Kiều Vân, quan tâm hỏi han một câu.
Vừa rồi Trình Kiều Vân hơi thất thần, nghe thấy Hạ Gia Thịnh quan tâm hỏi mình thì lập tức hoàn hồn, nở nụ cười ngọt ngào tuyệt đẹp: “Em no rồi!”
Hạ Gia Thịnh gật đầu, tầm mắt lại dời đến chỗ khác.
Thế nhưng tâm trạng của Trình Kiều Vân vẫn rất tốt, mối quan hệ hiện tại giữa cô ta và Hạ Gia Thịnh đã cực kỳ phai nhạt, cô ta có thể cảm nhận được Hạ Gia Thịnh đã rất muốn chia tay mình rồi.
Huống chi cha mẹ Hạ Gia Thịnh và cha mẹ cô ta không còn thân thiết nữa, nếu Hạ Gia Thịnh muốn chia tay cô ta thì cô ta đành phải cam chịu, không còn cách nào khác.
Đây là cọng rơm cuối cùng của cô ta, không khác cọng rơm cứu mạng là bao.
Nhưng thái độ của Hạ Gia Thịnh càng ngày càng lạnh nhạt.
Hiện tại đối phương vẫn còn quan tâm mình khiến Trình Kiều Vân cảm thấy rất đỗi vui mừng, khóe miệng cong lên.
Bên cạnh có người nói chuyện phiếm…
“Ngon quá đi mất, ăn nhiều món do nhiều đầu bếp khác nấu nhưng tôi vẫn cảm thấy món ăn do chủ tiệm Mỹ Thực Trình Ký nấu ngon hơn!”
“Cô cảm thấy tài nấu nướng của sư phụ cô không bằng chủ tiệm Mỹ Thực Trình Ký à?”
“… Ý tôi không phải vậy, mỗi người đều có ưu điểm riêng. Nhưng những món ăn do sư phụ tôi nấu thì tôi ăn mãi rồi, bây giờ tôi thích các món của tiệm Mỹ Thực Trình Ký hơn!”
“Tôi cũng vậy, tôi đang chờ đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực kết thúc để được đến đây ăn một bữa thỏa thê!”
“Phụt…”
“Cô cười cái gì?”
“Tôi cười vì cô ngây thơ quá, từ trước đã khó đặt bàn ở tiệm Mỹ Thực Trình Ký rồi, cô nghĩ sau khi đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực kết thúc, cô còn có thể đặt được bàn nữa sao? Cướp bàn của người khác à?!”
“…”
“Ài, mỗi món ăn của tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều do chính tay chủ tiệm nấu, không thuê nhiều đầu bếp nấu phụ, nhờ vậy mà có thể phục vụ thực khách một cách tốt nhất.”
“Chính bởi mỗi món đều do chủ tiệm đích thân nấu nên ai cũng được ăn ngon, mới khó đặt bàn!”
“Chủ tiệm lợi hại quá, rất nhiều món đều có thể lọt vào thực đơn của hiệp hội Mỹ Thực. Đến lúc đó, danh tiếng của đầu bếp ở đây nhất định sẽ vang xa!”
…
Nụ cười trên môi Trình Kiều Vân cứng đờ, niềm vui vừa mới trào dâng lập tức tan biến không còn chút gì.
Cả buổi chiều, tất cả các đầu bếp đều mải mê so tài, cũng bận rộn giao lưu những kinh nghiệm mình tích lũy được trong ba năm qua.
Trình Nguyên Hoa là lớp trẻ, đáng lẽ nên ở vị trí người nghe.
Ấy nhưng bà Tôn lại nói: “Nguyên Hoa cũng có thể phát biểu quan điểm, sau này cô cũng giống như chúng tôi, ba năm một lần!”
Bà ta chớp chớp mắt, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực được tổ chức thành công hay thất bại, tay nghề của đầu bếp như nào đều chỉ được tiết lộ khi bế mạc.
Trình Nguyên Hoa đã khiến bọn họ phải công nhận cô ngay từ ngày đầu tiên, công nhận thực lực của cô, có thể thấy được tài năng của cô.
Cô không hề e sợ, khóe miệng thoáng hiện nét cười, mỉm cười khiêm tốn với các đầu bếp.
Ông cụ Cốc kìm lòng không được mà cảm thán: “Tuổi trẻ thật là tuyệt, trước kia trong chúng tôi, Mạc Nguyên là người trẻ nhất, bây giờ thì thành cháu. Với độ tuổi của cháu, còn vô số cơ hội được tham gia đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực nữa. Còn chúng tôi không biết còn được mấy lần nữa…”
Trong những đầu bếp, ông cụ Cốc là người lớn tuổi nhất, cũng bởi vậy mà lời nói của ông cụ khiến mọi người không khỏi xót xa.
“Ông nói như thế, vậy chẳng lẽ tôi còn phải đi trước ông à?” Vẻ mặt chú Nam bất đắc dĩ.
Ông cụ Cốc lớn tuổi, nhưng chú Nam còn lớn tuổi hơn nữa.
Ông cụ Cốc: “…”
Ông cụ quan sát nét mặt của chú Nam rồi bỗng nhiên nói: “Hội trưởng, tôi phát hiện sắc mặt của ông tốt hơn rất nhiều. Lần này gặp ông, tôi cảm thấy ông trẻ hơn lần trước rất nhiều!”
Chú Nam cười tít mắt: “Chuyện này là nhờ Nguyên Hoa đấy, tiệm Mỹ Thực Trình Ký nổi tiếng nhất với món gì các ông bà có biết không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất