Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Ngày hôm qua mới làm thử một lần, ngày hôm nay đã nấu chính thức?” Mạc Nguyên lặp lại lần nữa, giọng điệu hơi ngập ngừng.
Trình Nguyên Hoa gật gật đầu: “Đúng rồi.”
Cô vẫn luôn làm như vậy, mua được công thức nấu nướng của hệ thống rồi nấu thử một lần, sau đó phục vụ luôn cho khách hàng, cũng không luyện tập nhiều lần.
Trình Nguyên Hoa lại bổ sung thêm: “Món cá quế thái lát tái ấy, lát cá rất khó thái được. Lần đầu tiên tôi không thái được, đến lần thứ hai mới tạm coi như là ổn.”
Vậy nên, cũng có thể nói là không chỉ thử một lần.
Mạc Nguyên: “…”
Nhóm người Lưu Cẩm Vinh: “…” Cô thôi đi, đừng nói nữa!
Lời của Trình Nguyên Hoa khiến bọn họ bị đả kích nặng nề, nhưng dù sao đi chăng nữa đây cũng là đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực – nơi mà các đầu bếp giao lưu với nhau.
Buổi trưa đã thưởng thức nhiều món ăn của Trình Nguyên Hoa như vậy, bây giờ bọn họ cũng lần lượt trổ tài, đấu võ mồm rồi thì bây giờ cũng phải đi nấu ăn cả thôi.
Tất cả đều đã ăn no, thưởng thức thì chỉ có thưởng thức một chút, “giao lưu” với nhau rồi thì cần học hỏi.
Chỉ là quá trình “giao lưu” hơi bất lịch sự một chút…
“Ê họ Tần, ông nấu nướng kiểu gì mà càng nấu càng lụt tay nghề đi vậy?”
“Họ Ban kia, món đầu cá cay của bà còn không ngon bằng Trình Nguyên Hoa nấu!”
“Ông già Cốc, tại sao lần nào tôi cũng thấy ông làm món súp khoai bí ngô thế? Ông nấu không thấy ngán nhưng tôi ăn phát ngán lên rồi!”
“Ông Lưu, chẳng phải món tủ của ông là món cá quế chiên xù đó sao? Hôm nay đổi thành điểm tâm Tô Châu à?”

Bọn họ vừa chê bai vừa trêu ghẹo nhau.
Trình Nguyên Hoa nhìn không chớp mắt, đây chính là những đầu bếp tài giỏi nhất của nền ẩm thực nước nhà, bây giờ tất cả đều tề tựu ở đây, vừa khéo tạo cho cô cơ hội quan sát, học tập.
Mỗi món ăn, Trình Nguyên Hoa đều nghiêm túc thưởng thức. Những đầu bếp khác cũng vậy, tuy bọn họ chê bai nhau nhưng vẫn nghiêm túc thưởng thức.
Mỗi món ăn không cần nếm thử nhiều, phần còn lại đều do Lưu Toàn Bội và Lưu Toàn Phúc mang đi, đặt ở chiếc bàn bên ngoài để cho những người khác tham dự đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực tiếp tục thưởng thức.
“Ông nội, ông kiềm chế chút đi, ăn no căng như vậy rồi mà còn ăn tiếp nữa à?” Diệp Dư Chiêu hơi cạn lời.
Ông cụ Diệp không chịu dừng lại, vừa thấy có món mới được bưng ra, ông cụ vội vàng bưng bát tiến lên, vươn đũa gắp vào bát mình một ít, ăn đến mức mặt mày giãn cả ra.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Đợi đến khi ông cụ Diệp no đến nỗi ợ hơi và quay về, ông cụ mới trả lời cháu trai: “Cháu không hiểu đâu, cơ hội để khẩu vị được thỏa mãn như này ấy, ba năm chỉ có một lần thôi, cần phải quý trọng.”
Với địa vị của ông cụ, muốn thưởng thức món ăn của bất cứ đầu bếp nào đều được.
Nhưng mà…
Không thể gom mười vị đầu bếp lại với nhau nấu cho ông ăn!
Trước kia ông cụ Diệp không chấp nhất với chuyện ăn uống như vậy, nhưng từ khi có tiệm Mỹ Thực Trình Ký, từ khi ông cụ có thói quen ăn các món của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ông mới hoàn toàn giác ngộ…
Sự nghiệp của ông cụ đã có thành tựu, tuổi tác cũng đã cao, đã bước một chân vào quan tài rồi, không ăn ngon uống say thì chẳng phải là uổng công sống suốt một đời sao?
Cũng bởi vậy mà bây giờ già rồi, hồi trai trẻ đâm đầu vào xây dựng sự nghiệp, hiện tại già cả, vì ăn ông cụ không tiếc bất cứ điều gì!
Diệp Dư Chiêu: “…” Chấu rất xin lỗi, cháu không hiểu.
Hạ Gia Thịnh và Trình Kiều Vân vẫn bị kẹt trong đám đông.
Đến lúc này, đại khái cũng đã ăn no nên trừ phi nhìn thấy món ăn mình muốn ăn, còn lại Hạ Gia Thịnh sẽ không tiến lên.
Tuy rằng tất cả mọi người đều là người có chút địa vị nên rất kiềm chế, cũng rất có ý thức nhưng Hạ Gia Thịnh vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Bởi vậy hắn ta không tài nào chịu tiến lên.

Ads
';
Advertisement