Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Nhưng món ăn quan trọng nhất là hương vị.” Kim Bảo Phương vừa nói vừa lấy đôi đũa, gắp một lát cá trong đĩa.
Những người khác cũng lịch sự lấy bát và đĩa để nếm thử.
Ông Tần ăn một miếng cá quế thái lát tái của Mạc Nguyên trước, không kìm lòng được mà gật gù: “Ngon lắm ngon lắm! Tôi thích, món này không dùng nhiều gia vị lắm, vẫn mang hương vị nguyên bản của cá, hơn nữa lát cá cực kỳ mỏng, vừa đưa vào miệng đã tan ra, cực kỳ hoàn hảo!”
Ông ta ăn xong một lát cá rồi gắp một lát cá quế thái lát tái của Trình Nguyên Hoa, nhấm nhấp nó.
Thật ra ban nãy lúc ở ngoài, bọn họ đã thưởng thức món ăn này của Trình Nguyên Hoa, bây giờ lại ăn tiếp, hương vị so với vừa rồi có ngon hơn một chút.
Hiển nhiên sau khi lát cá quế được thái lát mỏng hơn, hương vị của lát cá càng được nâng tầm hơn.
Càng thêm ngon miệng, hương thơm của cá cũng lan khắp khoang miệng, kết hợp với gia vị khiến nó càng hoàn mỹ hơn.
Ông Tần lại gật gù: “Ngon lắm, ngon hơn so với ban nãy rồi. Sau khi nuốt xuống, trong khoang miệng vẫn còn lưu lại hương vị, có hương thơm của cá nhưng không hề ngấy, tuyệt vời!”
“Ông vẫn chưa nói món nào ngon hơn đâu?” Bà Ban bắt chẹt ông ta.
Ông Tần nhíu chặt mày: “Chuyện này… Món cá quế thát lát tái của Mạc Nguyên để lại ấn tượng cho vị giác tuyệt hơn. Mỏng tang như có thể nhìn xuyên qua là thứ nâng tầm món này lên đỉnh cao!”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng món cá quế thái lát tái của Trình Nguyên Hoa mang đến hương vị khiến tôi thích hơn chút đỉnh. Tôi không thích món ăn nào thanh đạm quá, hương vị mà Trình Nguyên Hoa làm ra đậm đà hơn một chút, quả là một bữa tiệc thịnh soạn dành cho vị giác.”
“Tóm lại là?”
Ông Tần: “Tôi cảm thấy món nào cũng có ưu khuyết riêng, không chọn ra được…”
Bà Ban cười.
Ông Tần trừng bà ta: “Vậy bà chọn được không?”
“Đương nhiên, bây giờ tôi chỉ là một thực khách, tất nhiên tôi sẽ thích món cá quế thát lát tái của bà chủ Trình hơn!” Bà Ban đáp không chút do dự.
Ông Tần còn chưa đáp trả lại bà Ban thì ông cụ Cốc bên cạnh lên tiếng: “Tôi thích món cá quế thát lát tái của Mạc Nguyên hơn, hương vị nguyên bản, thơm mùi cá. Mạc Nguyên đã phát huy món ăn này đến cực hạn!”
“Trình Nguyên Hoa nấu cũng rất ngon mà, cô ấy…”
“Mạc Nguyên…”

Những đầu bếp tham gia đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực bắt đầu tranh luận sôi nổi, chú Nam và phó hội trưởng bị kẹp ở giữa, liên tục hòa giải, bên nào cũng cất cao âm lượng nên rất ồn ào.
Thật ra món ăn của mỗi người đều có ưu điểm riêng, chung quy là dựa vào khẩu vị của thực khách.
Người thích thanh đạm thì thích món ăn của Mạc Nguyên.
Ai có khẩu vị đậm đà thì sẽ thích món ăn của Trình Nguyên Hoa hơn.
Trong khi bọn họ cãi nhau ầm ĩ thì Trình Nguyên Hoa và Mạc Nguyên chẳng có lòng dạ hơn thua gì, hai người đứng cạnh nhau trò chuyện say sưa.
Mạc Nguyên: “Thiên phú của cô rất tốt, bí kíp cũng rất hay.”
Trình Nguyên Hoa cười đáp: “Chẳng qua tôi dựa vào bí kíp thôi, nếu không có bí kíp thì chắc chắn tôi không thể sánh bằng anh được.”
Mạc Nguyên lắc đầu, người như cậu ta chưa bao giờ có lòng hơn thua, so bì với người khác: “Mặc kệ có bí kíp hay không, chỉ cần hương vị cuối cùng tốt thì nghĩa là món ăn của cô ngon.”
“So với kỹ thuật dùng dao và tài nấu nướng của cậu Mạc thì tôi bây giờ còn thua xa.” Trình Nguyên Hoa tiếp tục nói.
Người như Mạc Nguyên, mới ba mươi tuổi mà đã phấn đấu được đến địa vị này, chắc chắn trình độ cực kỳ cao siêu.
Những lời khen mà hai người dành cho đối phương đều là vì thật tình cảm thấy đối phương rất giỏi.
Thấy màn “tâng bốc lẫn nhau” không có hồi kết, Mạc Nguyên chuyển sang chủ đề khác: “Cô luyện tập món này lâu chưa?”
“Luyện tập ư?” Trình Nguyên Hoa ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Ngày hôm qua làm thử một lần.”
Mọi người đang “cãi nhau” bỗng nhiên im bặt.
Ánh mắt của bọn họ đồng loạt vụt một phát nhìn về phía Trình Nguyên Hoa.

Ads
';
Advertisement