Trình Nguyên Hoa quay vào sau nhà lấy con cá quế đã sơ chế sạch sẽ ra.
Ở sau nhà, Sư Huyền thấy cô đến thì kêu ca: “Ôi chao! Chẳng phải tôi đến để tham gia đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực sao?! Tại sao tôi phải làm cá mãi thế này!”
Bên chân anh ta, Hoàng Thượng nhìn thấy thì nháo nhào lên.
Trình Nguyên Hoa lấy hai con cá, trấn an anh ta: “Đợi lát nữa nhóc béo dẫn anh đi ăn, hay là anh đi đến nhà trước ngắm nghía đi?”
Sư Huyền: “…”
Anh ta gục đầu xuống, cam chịu: “Thôi, tôi đến nhà trước có khác nào bị người ngắm nghía đâu.”
Trình Nguyên Hoa cười lắc đầu, mang hai con cá vào nhà bếp.
“Như vậy đã được chưa?” Cô đặt cá xuống thớt, nhìn về phía Mạc Nguyên.
Mạc Nguyên chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy cá, một tay đè con cá xuống, một tay cầm lấy dao phay.
Con dao phay xoay trong tay rồi nhào về phía con cá quế.
Rõ ràng không nhiều tuổi nhưng phong cách lại già dặn, khiêm tốn như vậy.
Cơ mà kỹ thuật của cậu ta quả thật là rất thu hút người xem, cũng cực kỳ khiến người khác khiếp sợ.
Động tác tay của cậu ta nhanh đến nỗi bàn tay như thể chỉ còn là ảo ảnh, ấy thế mà mỗi lần cắt ra một lát cá, lát cá đó đều mỏng hơn lát cá mà Trình Nguyên Hoa cắt ra, kích thước tương đương nhau.
Những lát cá đó nằm ngay ngắn thành hàng ở bên cạnh, vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.
Phương pháp thái cá thành những lát mỏng này là kỹ thuật độc đáo của Món ngon Triệu Thị, nếu không có người tận tình chỉ bảo thì rất khó học được.
Mạc Nguyên đang định làm cá quế thái lát tái thì Trình Nguyên Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm cậu ta, không hề nhúc nhích.
Chú Nam nghi hoặc: “Bà chủ Trình?”
Ánh mắt ông Tần và bà Ban càng nghi ngờ hơn.
Tại sao người này… lại đứng im bất động như thế?
Đang suy nghĩ hay là sợ hãi?
Thấy vậy, sự nghi ngờ của hai người đối với Trình Nguyên Hoa đã leo vụt một phát lên năm mươi phần trăm.
Trình Nguyên Hoa rời mắt, nở nụ cười rồi đè con cá xuống bằng một tay, tay còn lại cầm dao, chẳng buồn liếc mắt nhìn Mạc Nguyên một cái.
Quả thật Mạc Nguyên rất lợi hại, với kỹ thuật dùng dao bây giờ của Trình Nguyên Hoa thì đúng là thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Chỉ là cô thầm nghĩ…
May mà khả năng học tập mà hệ thống thêm vào đã giúp cô một phen!
Đúng là kỹ thuật dùng dao của Món ngon Triệu Thị rất khó học. Rất lâu trước kia, ông cụ Triệu từng biểu diễn kỹ thuật dùng dao của bọn họ trước mặt đám đông, thậm chí còn dạy dỗ lại một cách bài bản.
Nhưng kỹ thuật dùng dao ấy, chỉ cần sai một li là đi một dặm, không có mặt trực tiếp thì không thể học được.
Nhưng dù có tham gia trực tiếp để quan sát thì cũng cực kỳ khó mà học được.
Nếu không Món ngon Triệu Thị cũng sẽ không trở thành nơi đào tạo học trò học nghề lâu nhất.
Mạc Nguyên đã được coi như xuất sư cực kỳ sớm, nhưng cũng là nhờ ông cụ cầm tay chỉ dạy từng li từng tí một.
Những người khác nếu không quan sát cẩn thận, không được dạy dỗ tử tế thì cũng không thể tự mình học được kỹ thuật dùng dao của bọn họ.
Trình Nguyên Hoa cũng không thể.
Nhưng cô có thể quan sát sau đó bắt chước một cách tốt nhất có thể.
Kỹ thuật dùng dao của nhà họ Lưu là dựa vào lực cổ tay, tuy rằng góc cắt cực kỳ khó nhưng lát cá cắt được quả thật là rất mỏng, so với việc cắt mà không chú ý góc độ thì mỏng hơn rất nhiều.
Nhưng cách Mạc Nguyên làm ban nãy không giống vậy, cậu ta không dùng sức ở cổ tay nhiều mà lại dùng sức ở cánh tay.
Thật ra động tác như vậy khiến cho việc cắt thái trở nên khó hơn nhiều, với lại sẽ rất dễ mỏi tay, không duy trì được bao lâu.
… Nhưng những lát cá mà Mạc Nguyên cắt được mỏng tang, không giống như bình thường, thậm chí nó chỉ dày bằng một nửa độ dày lát cá mà Trình Nguyên Hoa cắt ra.
Cũng bởi vậy là kỹ thuật dùng dao của Món ngon Triệu Thị bọn họ là có một không hai.
Có nhiều chi tiết mà Mạc Nguyên không nói, Trình Nguyên Hoa cũng không quan sát được.
Nhưng chỉ cần bấy nhiêu ấy thôi cũng đủ rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất