Trình Nguyên Hoa thấy vậy thì cũng không giải thích nhiều, chỉ là đưa mắt nhìn mọi người, nở nụ cười thân thiện: “Các vị đầu bếp, không biết thức ăn của tiệm Mỹ Thực Trình Ký có làm mọi người hài lòng không?”
Hài lòng ư?
Tất nhiên là cực kỳ hài lòng rồi!
Tuy rằng mới chỉ ăn cá quế nhưng nó được chế biến theo rất nhiều cách khác nhau, nào là canh cá, thịt heo xé hương cá, đầu cá cay, thậm chí còn có cá viên súp…
Món nào món nấy đều rất thơm ngon khiến mọi người cực kỳ bất ngờ.
Quan trọng nhất là, chỉ với những món ăn vừa rồi cũng đủ để tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực.
Bọn họ vẫn chưa nói ra nhận xét của mình thì Mạc Nguyên đã tiến lên một bước, cậu ta nói: “Thật sự kỹ thuật dùng dao của cô mới chỉ luyện tập trong mấy tháng thôi ư?”
Trình Nguyên Hoa gật đầu.
Trước đó cô quả thật đã học kỹ thuật dùng dao mà không nhờ vào hệ thống.
Có điều…
Trình Nguyên Hoa cũng cảm thấy lúc bắt tay vào nấu nướng, mình làm rất tự nhiên, chẳng sợ lúc bắt đầu chẳng biết gì, chỉ cần làm thêm mấy lần là quen tay ngay.
… Trước kia hồi còn đi học, sao cô không thấy mình nhanh nhạy như vậy nhỉ?
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra thì hệ thống thích giả chết bỗng nhiên xuất hiện…
[Tinh! Mong ký chủ chú ý, hệ thống đây là hệ thống Trù Thần. Trong quá trình tích lũy điểm tài phú liên tục, hệ thống sẽ tăng khả năng học tập nấu nướng cho ký chủ! Nếu ký chủ muốn tiếp tục tăng khả năng học tập nấu nướng thì xin hãy cố gắng không ngừng, phấn đấu tích lũy điểm tài phú!]
Thông báo xong, hệ thống lại lăn đùng ra giả chết.
Trình Nguyên Hoa gọi hệ thống vài tiếng nhưng hệ thống chẳng có phản ứng gì.
Trình Nguyên Hoa: “…” Thật là không lúc nào là không quên dặn dò tích lũy điểm tài phú!
Có điều cũng nhờ hệ thống nhắc nhở, cô mới biết được khả năng học tập của mình có thể tiến bộ vượt bậc. Chung quy, cũng không hoàn toàn do mình có thiên phú trời ban mà nhờ có hệ thống hỗ trợ!
Mạc Nguyên không nghe được âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu của Trình Nguyên Hoa. Sau khi Trình Nguyên Hoa trả lời, cậu ta nhíu mày, nói: “Chúng ta so tài thử một lần.”
“So cái gì?” Trình Nguyên Hoa hỏi.
Mạc Nguyên: “Cá quế thái lát tái.”
Cậu ta không hề cho rằng Trình Nguyên Hoa không biết nấu món ăn Sơn Đông. Nhưng món cá quế thái lát tái là món ăn truyền thống của nền ẩm thực Sơn Đông, không có chuyện Mạc Nguyên chịu yếu thế với món này.
Ban nãy Trình Nguyên Hoa tự tay làm, bây giờ làm lại một lần cũng không có vấn đề gì.
… Cậu ta làm vậy là vì muốn thảo luận kỹ thuật dùng dao với Trình Nguyên Hoa.
… Nhìn xem có phải thật sự cô chỉ dùng mấy tháng mà đã luyện được hơn nửa những kỹ thuật dùng dao của Lưu Cẩm Vinh hay không.
Ông Tần và bà Ban liếc mắt nhìn nhau, sau đó mở miệng…
“Thử thi xem, nhóc Trình đừng sợ, rất nhiều người trong chúng tôi đều biết kỹ thuật dùng dao của Mạc Nguyên giỏi như nào, dù cô thua cũng không mất mặt. Chúng tôi cả bó tuổi rồi, không phải ai cũng có trình độ dùng dao sánh bằng cậu ta đâu.”
Bà Ban cũng hùa theo: “Đúng vậy, hai người thử thi đấu xem, coi như là giao lưu, đừng lo lắng quá.”
Hai người này vẫn nghi ngờ con bé, suy cho cùng thì vẫn còn trẻ tuổi, mời đầu bếp bên ngoài đến hỗ trợ cho dịp đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực này cũng có thể lắm.
Thi đấu thử đúng là một màn kịch hay trong đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực này!
Có khi bên tổ chức chưa xảy ra lục đục, xích mích thì bên phía đầu bếp đã có tranh chấp, sau đó chỉ còn cách vào phòng bếp “so tài phân cao thấp”.
… Dù sao cũng có sẵn trọng tài mà.
Những món ăn ban nãy của tiệm Mỹ Thực Trình Ký quá đỗi ngon miệng, còn Trình Nguyên Hoa lại trẻ ngoài sức tưởng tượng, thế nên bọn họ chỉ muốn quan sát Trình Nguyên Hoa nấu nướng, không có ý muốn tranh đấu thật sự.
Trình Nguyên Hoa gật gật đầu, sau đó nói với ông Tần và bà Ban: “Tôi không sợ, cũng không lo lắng.”
Hai người sửng sốt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất