Đương nhiên, mặc dù Mạc Nguyên có thể là không cố ý sỉ nhục nhưng kết quả là vẫn giống nhau thôi.
Chính là đã sỉ nhục rồi!
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn qua đây khiến vẻ mặt ông Tần có hơi lúng túng, vội vàng chuyển động bàn quay để Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt đến trước mặt mình, sau đó cúi đầu thử một miếng.
Sau đó thần sắc ông ta ngưng lại.
Một âm thanh đầu tiên vang lên trong đầu ông ta ngay lúc này—
Ngon!
Món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt này xác thực ngon hơn so với Nhà hàng Tần Gia bọn họ!
“Này này…. phương pháp làm món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt này khác với phương pháp chính thống đúng không?” ông Tần nuốt đồ ăn xuống, nhịn không được nói: “Món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt chính thống sao có thể có cá được!”
Sắc mặt Lưu Toàn Phúc không thay đổi, lấy mấy lời đã chuẩn bị từ trước ra nói: “Ai quy định món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt không thể có cá? Sư phụ tôi nói dù là phương pháp chế biến truyền thống hay là phương pháp chế biến của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều là vì để cho thực khách hài lòng. Sư phụ lười đặt tên và cũng là vì để nâng tên tuổi của món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt lên cho nên vẫn lấy tên như cũ là Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt.”
Thấy ông Tần còn muốn nói gì đó nên Lưu Toàn Phúc lại nói thêm: “Sư phụ tôi còn nói, nếu như những người làm Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt truyền thống không hài lòng vậy thì có thể đổi tên món này thành Thịt cá xé sợi.”
Ông Tần: “….”
“Phù–” Mạc Nguyên nhịn không được.
Ông Tần hung hăng trừng cậu ta một cái rồi im lặng.
Thịt cá xé sợi, Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt, Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt có thể không có cá nhưng nếu người ta gọi là Thịt cá xé sợi thì nhất định phải có cá chứ?
Huống chi mỗi nhà đều có phương pháp chế biến riêng của mỗi nhà, ông ta chỉ là biểu đạt một chút về cách nhìn của mình thôi, cũng không thể thực sự để Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đổi tên được, Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt của người ta muốn làm như vậy, hơn nữa làm như vậy cũng ngon thì có cái gì sai chứ?
Trái lại nếu món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký làm nên tên tuổi thì vẫn có lợi đối với Ẩm thực Tứ Xuyên.
Ông ta vươn đũa ra gắp lên, chỉ là trong lòng nói thầm— Đầu bếp này sao không phải là của nhà ông ta chứ? Nếu như nghiêm túc nghiên cứu Ẩm thực Tứ Xuyên thì không chừng có thể hung hăng giành lại mặt mũi cho Ẩm thực Tứ Xuyên!
Ông Tần không nói nữa nhưng không đại biểu người khác sẽ không lăng nhục ông ta.
Ở một số phương diện khác thì Ẩm thực Tứ Xuyên cũng tương tự với Ẩm thực Hồ Nam, cho nên bà Ban là người dễ tranh cãi với ông Tần nhất.
Thấy ông Tần chịu khuất phục chịu thua thì bà Ban che miệng cười: “Ha ha, ông Tần, như thế nào? Ông có muốn thi với người ta món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt không? Chỉ một người trẻ tuổi nhà người khác đã có thể đánh bại ông rồi!”
Bọn họ vẫn chưa gặp qua Trình Nguyên Hoa nhưng lại biết người đó là một người trẻ tuổi.
Ông Tần trừng mắt để đũa xuống: “Liên quan khỉ gì đến bà, sở trường của tôi là làm món Tứ Xuyên, nhưng sở trường của tôi cũng không phải là món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt. Cẩn thận một chút nữa người ta bưng ra một món Hồ Nam ngon hơn bà làm, xem xem mặt bà giấu ở đâu!”
Bà Ban không cam tâm yếu thế, hai người tranh cãi với nhau.
Lúc này mấy người khác đều đang cúi đầu ăn, không tiếp chuyện.
Đi cả đoạn đường rồi, xác thực là khá mệt, mặc dù không có cơm ăn cùng với Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt, nhưng món này ăn rất ngon miệng, ăn như vậy cũng khá ngon, một chút cũng không bị ngấy.
Đồ ăn Trình Nguyên Hoa bảo người bưng lên cũng không nhiều, một người ăn mấy đũa là đĩa đã sạch rồi.
Ông Tần sơ ý nhìn thấy thì cả mặt chấn kinh: “Sao mọi người lại không để lại cho tôi một ít?!”
Đây là Ẩm thực Tứ Xuyên!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất