Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ông ấy còn muốn ăn nhiều một chút, thưởng thức nhiều hơn để cảm nhận được sự khác biệt với Nhà hàng Tần Gia!
Vậy mà mới cãi nhau có một chút đã hết rồi!
Lưu Cẩm Vinh nhếch miệng bưng nước lên uống.
Ban đầu ông ta cũng giống như vậy, vì để đánh giá mà không lưu ý đến đã bị ăn hết sạch rồi!
Sau đó khi ông ta đã học được ăn trước nói sau vì người nhiều nhưng món ít.
— Trước mắt chủ yếu được dùng tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Lời ông Tần vừa nói xong thì Lưu Toàn Bội và Trịnh Uyển lại bưng món ra tiếp.
Lưu Toàn Bội bưng món ăn còn Trịnh Uyển bưng một bát cơm trắng lớn.
“Món thứ ba của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký—- Đầu cá hấp ớt.”
Ánh mắt của mọi người “rào rạt” nhìn về bà Ban vừa tranh cãi với ông Tần khi nãy….
Món Đầu cá hấp ớt là Ẩm thực Hồ Nam đó.
“Ha ha ha ha!!” Ông Tần bật cười và là người đầu tiên nhận cơm từ Lưu Toàn Phúc, cầm đũa lên: “Tôi đến nếm thử Đầu cá hấp ớt của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký! Món bảng hiệu của Nhà hàng Ban Thành chính là món Đầu cá hấp ớt đó!”
Bà Ban: “…”
Rốt cuộc thì đầu bếp của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có ý gì đây???
Ông Tần đã gắp cá lên ăn, vừa cho vào miệng thì thần sắc ông ta cứng đờ.
Rồi sau đó nhấp nháp thịt cá trong miệng, rồi trực tiếp phun ra, bắt đầu cúi đầu bới cơm không nói câu nào.
“Như thế nào?” đầu bếp của Thiên Phẩm Các truy hỏi.
Ông Tần vừa bới cơm vừa lắc đầu.
Đây là….
Không ngon sao?
Chú Nam cũng gắp cá ăn với cơm: “Ông Tần có phải là bị cay không?”
Ông ta gói cơm ăn tiếp, tuy cay nhưng rất hăng hái, phát huy hết nét đặc sắc của Ẩm thực Hồ Nam.
Cay?
Mọi người lại nhìn món đỏ đỏ đó có hơi chần chừ.
Đặc biệt là bà Tôn, bà ta không thể ăn cay nên cau mày: “Tôi không ăn cay được, hay là món này tôi sẽ không nếm thử vậy…”
Có người tiếp lời: “Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực sao lại không thưởng thức được, hay là bà thử một chút đi.”
Bà Ban vẫn chần chừ như cũ: “Ông Tần cũng được xem như là người trong chúng ta có thể ăn rồi, ông ta đều đã cay đến không chịu được rồi….”
Lúc này ông Tần lắc đầu, ha một tiếng, tiếp tục vươn đũa về phía đầu cá, mỗi bên trái phải một đĩa, một đĩa chỉ có hai cái đầu cá, cắt thành bốn miếng, ông Tần trực tiếp vươn đũa ra đâm một miếng lên.
“Đủ vị!” ông ta cảm thán một tiếng lại tiếp tục ăn.
Những người khác đều sững sờ, cũng đều nhao nhao vươn đũa về phía đầu cá.
Bà Ban cũng gắp một miếng, bà ta ăn một miếng thịt cá nhỏ màu trắng nhạt, trông có vẻ không thấm gia vị lắm, chắc là không cay…
Bà ta chần chừ bỏ vào miệng, rồi sau đó cứng đờ lại.
Cay!
Vị cay này đối với người khác mà nói có lẽ là có thể chấp nhận được, nhưng đối với bà Ban không thích ăn cay mà nói thì vẫn là vô cùng kích thích.
Bà ta vội vàng cúi đầu bới cơm.
Miệng bị cay đến tiết nước bọt, nhưng ăn với cơm thì một lúc đã đè được vị cay lại.
Thảo nào cơm trắng này lại ăn cùng với Đầu cá hấp ớt!
Bà Ban đã đè lại được vị cay, cảm giác kích thích trong miệng tan đi, sau đó….
Ánh mắt bà ta bất giác lại đặt lên Đầu cá hấp ớt….
Mặc dù khi nãy ăn vào mùi vị rất cay nhưng phối hợp với cơm, hình như cũng không có vấn đề gì nhỉ?
Nhưng khi nãy bà ta vẫn chưa ăn ra vị gì nữa!
Thế là bà ta lại vươn đũa về phía đầu cá.
Không thể không nói…. Đầu cá hấp ớt của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ăn vô cùng cuốn, bà Ban ăn miếng đầu tiên rồi lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, sau khi ăn miếng thứ hai rồi lại muốn ăn tiếp miếng thứ ba…..
Mấy người khác cũng giống như vậy.
Người không thể ăn cay chỉ có thể ăn cá, người có thể ăn cay ngay cả ớt cũng đều dám trộn với cơm ăn.
Ăn một bát cơm xuống bụng, đĩa Đầu cá hấp ớt cũng trống không.
Bọn họ vừa hà một hơi vừa bưng nước lên uống, cảm thán nói: “Món Đầu cá hấp ớt này thực sự là đủ vị, sao trước đây không biết ớt lại ngon như vậy?”

Ads
';
Advertisement