Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Diệp Dư Chiêu nhìn Trình Nguyên Hoa trước mặt, trái tim anh đập loạn nhịp, không chỉ có tai mà mặt anh cũng đỏ và anh còn cảm thấy bà chủ Trình trước mặt mình trông… ngon?
Diệp Dư Chiêu đột ngột buông tay ra và lùi lại vài bước với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh sẽ không bao giờ uống nhiều rượu như vậy nữa!
Khi say, anh nghĩ rằng bà chủ Trình còn ngon hơn đồ ăn cô nấu!
Anh thật sự muốn ăn cô?
Không, không, chuyện này quá biến thái, anh cần phải bình tĩnh lại!
Trình Nguyên Hoa ánh mắt mờ mịt.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Dư Chiêu… tại sao anh lại sợ hãi như vậy?
Đêm qua Diệp Dư Chiêu có chút hoài nghi về việc anh có say hay không.
Nhưng mọi người đều biết – chắc chắn tối qua Sư Huyền đã say rượu!
“Dù có thế nào thì cậu đăng Weibo cũng phải nói một tiếng chứ? Cậu lộ diện như vậy làm cho Tiệm Mỹ Thực Trình Ký của chúng ta không kịp chuẩn bị gì cả!”
“Đúng vậy, nếu có người xông vào chụp ảnh cậu mà chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết thì phải làm sao bây giờ?”
“Bọn họ chắc chắn sẽ biết cậu đang ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký!”
Lưu Toàn Bội: “Waooo, Sư Huyền cuối cùng anh cũng sẵn sàng để mọi người biết tin tức của anh!”
Mọi người trong nhà hàng đang bàn tán xôn xao, hầu hết đều đang lên án Sư Huyền vì đã trực tiếp làm lộ tin tức của bản thân mà chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Bọn họ luôn cảm thấy…
Đã có một số lượng lớn các phóng viên kéo đến đây.
Rốt cuộc đêm qua đã có rất nhiều rắc rối, những người hâm mộ của anh ấy, những người qua đường và thậm chí một số quần chúng ăn dưa đều chú ý đến Sư Huyền và việc anh ấy bây giờ như thế nào.
Vắng bóng hơn một năm nhưng ảnh đế thì vẫn là ảnh đế, tin tức vẫn lan truyền độ nổi tiếng vẫn không hề suy giảm.
Nhưng trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, có lẽ ngoại trừ Lưu Toàn Bội là người duy nhất thực sự hạnh phúc thì những người khác đều không nói nên lời.
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ một chút và nói: “Không sao đăng cũng đã đăng rồi, chỉ cần canh chừng cửa cẩn thận sẽ không ai có thể vào để chụp ảnh Sư Huyền được. Sư Huyền trước hết anh đi bắt cá đi và đừng quay lại vào giờ ăn cơm, đi đường cẩn thận kẻo bị tóm được.”
Bị tóm vào lúc này, sợ là sẽ bị tra hỏi.
Khi anh ta chưa sẵn sàng rời khỏi Tiêm Mỹ Thực Trình Ký, thì không cần phải xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô lại nhìn Lưu Toàn Bội và Lưu Toàn Phúc: “Hôm nay hai người cùng nhau tiếp khách ngoài cửa, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên chỉ đón khách vào trong.”
“Được!” Hai người đồng thanh nói.
Sư Huyền sờ mũi áy náy, im lặng đội mũ rơm đi cửa sau lẻn vào ao cá.
Ao cá vẫn là ao cá quen thuộc, Sư Huyền ngồi xổm bên cạnh ao cá nhìn đàn cá trong đó không khỏi nói: “Tao đi rồi sau này cũng không có ai bắt bọn mày nữa, bọn mày có cô đơn không?”
Đúng lúc này một con cá lên khỏi mặt nước và phun… bong bóng vào anh ta.
Sư Huyền nhìn nó: “Mày như vậy là đang nói cô đơn sao? Vậy trước tiên tao bắt mày về làm thịt ăn được không?”
(Cá: “… “)
Sư Huyền thở dài nhìn chiếc lưới đánh cá trong tay và chiếc thuyền nhỏ nhưng an toàn.
Đây là những gì anh ta làm trong mấy tháng gần đây, đồng thời cũng là kỷ niệm anh không thể nào quên.
“Huyền tử, cháu lại câu cá à!” Ông Lý đeo cái sọt đi về phía anh ta, cười nói.
Ông Lý không biết cái gì là ảnh đế hay không ảnh đế, Sư Huyền bảo ông gọi anh ta là Huyền Tử thì cứ gọi anh ta là Huyền Tử thôi.
“Ồ? ông Lý tới rồi, hôm nay cháu sẽ không ăn trong nhà hàng, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn đến cho chúng ta nên cháu không mang theo.” Sư Huyền cười nói.
Ông Lý xua tay: “Không sao, ông còn chưa đói bụng.”
Vì lần trước Sư Huyền đã nói rằng anh ta sẽ nuôi dưỡng ông Lý nên mỗi ngày anh ta đều mang thức ăn và trò chuyện cùng ông Lý khi ông ấy ra ngoài câu cá.

Ads
';
Advertisement