Trình Nguyên Hoa khá là ghen tị, cô uống rượu không tốt lắm cho nên bình thường cô cũng không dám uống rượu, tối nay cô không say bởi vì cô uống rất ít.
Diệp Dư Chiêu đưa chiếc đĩa trong tay cho Trình Nguyên Hoa, nhìn thấy đôi tay trắng nõn của cô với lấy chiếc đĩa đôi mắt của Diệp Dư Chiêu bỗng tràn ngập ý cười.
Anh ấy rất ít khi rửa bát đĩa, mà đó còn là số lượng bát đĩa rất ít khi anh còn nhỏ.
Nhưng lần này anh rửa bát rất vui vẻ.
“Cô vẫn sẽ mở nhà hàng ở đây chứ?” Diệp Dư Chiêu hơi hơi nghiêng đầu nhìn Trình Nguyên Hoa.
Anh là một người đàn ông rất đẹp trai nên khi anh nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ, anh có thể dễ dàng khiến người đối diện cảm thấy bối rối.
Trong lòng Trình Nguyên Hoa có chút sửng sốt thầm nghĩ người này thực sự rất đẹp trai, sau đó trả lời: “Đương nhiên, đây là công việc cũng là sở thích của tôi.”
Nếu như một năm trước có người nói với cô rằng tương lai cô sẽ trở thành một đầu bếp yêu thích nấu ăn Trình Nguyên Hoa nhất định sẽ không tin.
Nhưng bây giờ trên thực tế cô đã thực sự trở thành một đầu bếp thích nấu ăn.
Cảm giác này rất tốt và công việc này cũng rất tốt.
Cô có thể làm những gì mình thích, có thể ở bên gia đình, có bạn bè từ khắp nơi trên thế giới và cô có thể tiếp khách hàng từ khắp nơi trên thế giới.
“Vậy tôi… Từ bây giờ tôi có thể tùy ý đến sao…” Diệp Dư Chiêu tùy tiện hỏi.
Trình Nguyên Hoa gật đầu khẳng định một cách tự nhiên: “Đương nhiên!”
Anh là chỗ dựa của nhà hàng chúng tôi sao anh có thể không đến?!
Thế nên cô nói thêm: “Anh phải đến và còn phải nói cho tôi biết sắp tới anh muốn ăn gì để tôi có thể cân nhắc các món ăn mới.”
Khóe miệng Diệp Dư Chiêu hơi cong lên, động tác rửa bát cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
.Bà chủ Trình đối xử với anh thực sự rất tốt!
Cô rất muốn anh chủ động đến nếu anh không đến, cô… có phải sẽ rất buồn không?
Đôi tai của Diệp Dư Chiêu đỏ bừng.
Có một luồng nhiệt không thể lý giải được xông thẳng từ trái tim đến vành tai.
Giọng Trình Nguyên Hoa tràn đầy kinh ngạc: “Ồ? Hình như anh cũng có chút say, lỗ tai đều đỏ lên!”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Một lúc sau anh mới phát ra âm thanh từ mũi: “Ừm…”
Trình Huyền Hoa đột nhiên đưa tay sờ sờ vành tai của anh sau đó trong giọng nói mang theo ý cười nói: “Anh say thật thú vị không đỏ mặt mà lại đỏ tai, lỗ tai nóng như vậy.”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Cảm giác lướt nhẹ qua vành tai vừa rồi rất rõ ràng, mềm mại và mang một chút hơi lạnh khác thường, còn có giọng nói mang ý cười kia mặc dù có khoảng cách nhưng cứ như là thì thầm vào tai anh.
Cảm giác này khiến cho đôi chân người ta như mềm nhũn ra mà.
Diệp Dư Chiêu cảm thấy mình có lẽ là say thật nếu không thì tại sao đột nhiên cảm thấy trước mắt đầy sao, đầu choáng váng cái gì cũng không nhớ nổi, chân có chút mềm nhũn ra đầu óc thì trống rỗng.
Đây là… say rượu trong truyền thuyết sao?
Anh khẽ lắc lư Trình Nguyên Hoa lập tức đưa tay đỡ lấy.
Khoảnh khắc tay cô nắm lấy cánh tay do rửa bát mà tay áo xắn lên tận khuỷu tay của anh, Diệp Dư Chiêu càng choáng váng và lảo đảo vịn vào bếp để đứng vững, vòng tay qua cánh tay của Trình Nguyên Hoa.
Hai người gần sát nhau.
Anh cao lớn, cô nhỏ nhắn và thanh tú cả người gần như bị Diệp Dư Chiêu bao phủ.
Trình Nguyên Hoa sửng sốt trong giây lát sau đó theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dư Chiêu.
Hai người gần như vậy thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt anh dùng để xông quần áo.
Diệp Dư Chiêu thì càng không cần phải nói, đầu óc anh hoàn toàn rối bời, anh chỉ mở to mắt và ngơ ngác nhìn Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa vừa định nói Diệp Dư Chiêu đã lên tiếng trước.
Anh ấy nói: “Bà chủ Trình… Tôi cảm thấy mình thật sự say rồi…”
Trình Huyền Hoa: “…” Hình như cũng có chút say?
Nếu không… tại sao hơi thở lại trở nên dồn dập như vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất