Nhưng hôm nay là một trường hợp đặc biệt.
Sư Huyền cười cười không nói thêm gì nữa, Ông Lý ngồi xuống bên cạnh tò mò hỏi: “Huyền Tử, cháu sao vậy? Không vui sao?”
“Không, chỉ là… cháu có thể phải rời khỏi đây.” Sư Huyền lắc đầu giọng nói mang theo u sầu.
Ông Lý phất phất tay: “Đi đi.”
Thái độ rất hào phóng và không một chút ngạc nhiên về điều này.
Sư Huyền ngạc nhiên nhìn ông ta: “Tại sao ông không tò mò về lý do cháu rời đi? Và đi làm gì sao? Tại sao ông không giữ cháu lại!”
Câu cuối có chút xót xa.
Kể từ khi ông ấy vớt anh ta ra khỏi ao cá lần trước, anh ta thực sự coi ông ấy như một trưởng bối, nhưng bây giờ ông ấy lại thờ ơ với anh ta như vậy Sư Huyền có chút hờn giận.
Ông Lý thấy anh ta như một đứa trẻ đang bướng bỉnh, nghe vậy híp mắt cười: “Ông đương nhiên muốn cháu ở bên cạnh ông nhưng cháu không thể ở chỗ này mãi được, cháu còn trẻ nhất định phải ra ngoài trải nghiệm nếu không cháu sẽ cam tâm sao?”
Cũng giống như cha mẹ muốn con cái luôn ở bên cạnh mình nhưng liệu có thể làm một cái lồng để ngăn chúng bay ra ngoài không?
Sư Huyền sững sờ.
Ông Lý lại nói: “Con trai, con muốn ra nhìn ngắm thế giới ngoài thì cứ đi, đi mỏi chân hoặc đi đủ rồi thì trở về là được, chứ không thể cứ tránh đám đông mà đi bắt cá.”
Ông đã già lắm rồi, nói đến đây ông ta lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa.
Cái chìa khoá không lớn, thậm chí đây còn là ổ khoá kiểu cũ chìa không cũng lớn.
Ông Lý nheo mắt, đôi mắt của ông ấy không còn tinh tường vì tuổi già.
Nhưng sự ân cần trong mắt ông không thể che giấu được, ông ấy mỉm cười nói: “Đây là chìa khóa vào nhà, khi cháu muốn quay lại thì ông đã già lắm rồi. Nếu ông mất đi, cháu còn có chìa khóa để có thể vào nhà. Ông sẽ lập tức lập di chúc, căn nhà là của cháu, trước đây ông đã cho vợ chồng bọn chúng rất nhiều thứ rồi, căn nhà này dột nát như vậy bọn chúng không thể làm khó dễ cháu được.”
Ông ấy không biết khi Sư Huyền ra ngoài làm gì và ông ấy càng không biết rằng khi Sư Huyền rời khỏi đây anh ta có thể giàu đến mức nào.
Trong mắt ông ấy Sư Huyền chỉ là một đứa trẻ bình thường nên với tư cách là một “người cha”, ông ấy có thể để lại gì cho anh ta thì đều để lại hết.
Lưng ông ấy có chút còng, quần áo tuy chỉnh tề nhưng không mới, tất nhiên là hàng rong từ nhiều năm trước. Khi cười khuôn mặt ông ấy đầy những nếp nhăn, phảng phất nét khắc khổ của một lão nông vất vả cả một đời.
Sư Huyền không biết tại sao nhưng hốc mắt của anh ta hơi nóng lên một cách kỳ lạ.
Ông Lý nhìn người phụ nữ đang đi tới cách đó không xa, híp mắt cười nói: “Nhưng đến lúc đó bà chủ Trình sẽ không bỏ mặc cháu, bà chủ Trình là người tốt.”
Sư Huyền theo tầm mắt của ông ấy nhìn sang, thấy Trình Nguyên Hoa mang theo hai hộp cơm trưa thong thả đi tới.
“Sao cô lại ở đây?” Sư Huyền hỏi.
Trình Nguyên Hoa không để ý tới anh ta, trước tiên đưa một hộp cơm cho Ông Lý: “Ông cầm về nhà ăn trước đi cháu có vài lời muốn nói với anh ta.”
Ông Lý mỉm cười đứng dậy vỗ vai Sư Huyền, bàn tay già nua và chai sần không dùng nhiều lực, Sư Huyền chớp mắt và ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi ông Lý rời đi, Sư Huyền ngồi dưới đất mở hộp cơm ra trực tiếp đặt xuống đất, không có dáng vẻ của một ảnh đế như trước.
Vừa nhìn vào bên trong hộp anh vừa lẩm bẩm: “Tôi phải kiểm tra xem có đủ phần không. Chú Nam và Lưu Toàn Phúc luôn nghĩ tới thịt viên của tôi!”
Trình Nguyên Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi lấy cho anh trước không có ai động vào, anh yên tâm đi “
Sư Huyền lại hỏi: “Cô còn chưa trả lời tôi, tại sao cô lại tự mình mang cơm cho tôi?”
Khóe miệng anh cong lên khẽ chớp mắt: “Thích tôi à? Quan tâm tôi sao?”
Trình Nguyên Hoa tát anh ta một cái trừng anh ta: “Trong tiệm ồn ào quá, tôi mới ra ngoài đưa đồ ăn cho anh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất