Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ông Vinh ăn rất chậm, hơi nheo mắt, nhai chậm rãi, thưởng thức món ngon hiếm có này.
Món ăn nào cũng có vẻ đẹp và đặc trưng riêng, nếm thử từng món một, không thể chọn món nào ngon hơn món nào. Rốt cuộc thì. . .
Tất cả đều rất ngon!
“Cho tôi thêm một bát cơm.” Bên cạnh, giọng nói của vệ sĩ tràn đầy sự thỏa mãn, còn không quên lấy thêm cho mình một bát cơm nữa.
Ông Vinh, người còn chưa chạm vào bát cơm trước mặt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên và thấy…
Thức ăn trên bàn đều đã hết một nửa!
Ông Vinh: “.. .” ?
Bọn họ không ai để phần đồ ăn cho ông ta sao? Không phải mọi người đều đang đợi sao?
Ông Vinh trong mắt tràn ngập kinh ngạc và không thể tin được.
Bà Vinh ở bên cạnh ông ta nhẹ nhàng mở miệng: “Ở trước đồ ăn ngon thì không phân cấp trên cấp dưới, nếu ông còn không nhanh lên thì cái gì cũng không còn.”
Ông Vinh: “…”
Ông ta âm thầm đẩy nhanh tốc độ ăn.
Ngoại trừ món canh Dưỡng sinh vẫn còn trong nồi súp nhỏ, tất cả những món ăn khác trên bàn đều hết sạch, vệ sĩ và thư ký là những người đặc biệt ăn được nhiều.
Ông Vinh nấc lên một tiếng, mãn nguyện dựa vào thành ghế, lúc này ông ta như quên hết mọi chuyện phiền muộn.
Chỉ còn lại sự mãn nguyện.
Loại mãn nguyện này khó có thể diễn tả thành lời, dù sao tâm trạng của ông Vinh lúc này cũng rất tốt.
“Đi thôi.” Bà Vinh đã đứng dậy trước.
Ông Vinh cũng đứng dậy theo, sau khi thư ký thanh toán hóa đơn, họ cùng nhau rời khỏi Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Có thời gian lại đến thử nhé.” ông Vinh nói.
Bà Vinh: “Không phải ông nói không đáng để đi xa như vậy tới đây sao? Không phải ông nói lần sau không được viện cớ này nữa sao?”
Ông Vinh: “…”
Thật ra mặc dù bà Vinh đã biết trước rằng đồ ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rất ngon, nhưng bà ta không ngờ nó lại ngon như vậy!
Nhưng trước mặt ông Vinh, đương nhiên bà ta phải giả vờ bình tĩnh.
Ông Vinh chột dạ và không dám bác bỏ.
Hai người cứ ra về như vậy, buổi tối, bà Vinh đợi đến khi người bên cạnh đã chắc chắn chìm vào giấc ngủ mới thất vọng nhắm mắt lại.
Lúc này, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng đề cập đến hai người họ.
“Em thật sự không cảm thấy người đàn ông kia nhìn rất quen mắt sao?” Lưu Toàn Phúc xoa xoa cằm, cau mày nói.
Lưu Toàn Bội: “Em căn bản không thấy thế, anh ở chỗ này thì có thể thấy ai quen mắt chứ?”
Lưu Toàn Phúc: “…Ừ.”
Trình Nguyên Hoa ôm Hoàng Thượng trong vòng tay, ngồi đó và không nói gì.
Bởi vì… cô cũng cảm thấy quen mắt.
Một người nào đó nhìn quen mắt có thể là ngẫu nhiên, nhưng nếu nhiều người cảm thấy quen mắt, đó có thể là người mà họ thực sự quen.
Nhưng cho dù ông ta là ai thì dù sao cũng không liên quan gì đến họ.
Ngày hôm sau, Diệp Dư Chiêu gọi cho Trình Nguyên Hoa.
“Cô chủ Trình, một người bạn của mẹ tôi muốn mua một canh Dưỡng sinh của cô, hôm nay cô có thừa không?” Diệp Dư Chiêu hỏi.
Anh biết Trình Nguyên Hoa thường làm thêm một suất cho người của mình, nhưng nếu hôm đó có người không gọi món, sẽ có thêm hai suất canh Dưỡng sinh và họ chỉ có thể ăn hết một suất.
Trình Nguyên Hoa sẽ không lấy đồ của ngày hôm trước để bán vào ngày hôm sau, vì vậy ngoại trừ uống một phần cho mình, phần còn lại sẽ được bán trực tiếp cho những người đang chờ đợi bên ngoài.
Diệp Dư Chiêu đã mở lời và đó cũng không phải là một yêu cầu khó, ở chỗ cô vào buổi trưa đúng lúc có thêm một phần, Trình Nguyên Hoa trực tiếp đồng ý yêu cầu của anh.
Cô suy nghĩ một chút, đang định nói một câu ‘về sau không nên giới thiệu quá nhiều người đến chỗ này, nếu không sẽ loạn quy củ’.
Diệp Dư Chiêu đã sớm mở miệng nói: “Chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không viện cớ này nữa, nhà bọn họ sẽ ghi nhớ tấm lòng của cô, về sau tôi sẽ không đồng ý với người khác nữa đâu, cô yên tâm.”
Có cảm giác áy náy trong giọng nói của anh.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười.
Cô cũng có chút hiểu về Diệp Dư Chiêu, trừ phi có lý do đặc biệt, nếu không anh sẽ không nói như vậy.

Ads
';
Advertisement