Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Được rồi, không cần khách khí.” Lưu Toàn Phúc vẻ mặt vẫn không cảm xúc, dẫn mọi người đi vào.
Mỹ Thực Trình Ký thật sự làm ăn rất tốt, dù lúc bọn họ đến đã là khá muộn nhưng bên trong gần như đã kín chỗ, chỉ còn một bàn trống.
“Có phòng riêng không?” Ông Vinh nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến đây, vẫn chưa biết quy định của quán.
Lưu Toàn Phúc sắc mặt không đổi :”Thật xin lỗi, chỉ còn một bàn này trống.”
Bà Vinh lôi lôi kéo kéo nên ông ta đành bất đắc dĩ mà ngồi xuống.
“Bà hâm thật rồi, chỉ có hai người chúng ta, sao có thể ăn nhiều như vậy? Không phải bà nói không lãng phí đồ ăn sao, không cần…” Ông Vinh lải nhải.
Bà Vinh coi như không nghe thấy.
Đợi một lúc đồ ăn đã được mang lên, hương thơm lập tức chui vào mũi.
Mỹ Thực Trình Ký khác với các quán ăn khác, không có mùi khó chịu của thuốc lá và rượu, quán không cho phép hút thuốc, nếu cố tình hút thuốc, sẽ bị chặn và không được vào quán.
Cho nên trong quán sẽ chỉ có mùi đồ ăn chứ không có bất kì mùi nào khác.
Ông Vinh khi nãy còn đang mải cằn nhằn nên không chú ý tới hương thơm trong không khí, lúc này đồ ăn đã được mang ra, ông ta mới phá lệ mà xem thử những món ngon trên bàn.
“Đầu bếp của quán ăn này có tay nghề không tồi…” Ông Vinh cảm thán một câu.
Sau đó, nóng lòng cầm đũa lên, nghĩ đến việc thử những món ăn khiến người ta chảy nước miếng này.
Bà Vinh ngăn ông ta lại, đưa cho ông một bát canh: “Uống cái này trước.”
Ông Vinh: “.. .”
Ông ta bê bát lên, uống một ngụm, rồi sau đó gật đầu: “Không tồi không tồi, mọi người cũng uống thử đi.”
Bà Vinh lại lắc đầu: “Canh này là để cho ông uống, mỗi ngày một bát, uống trong bảy ngày.”
Ông Vinh nhìn một chút, nhìn thấy trong canh có con ba ba, khẽ nhíu mày.
Rồi sau đó, giọng nói của ông ta mang theo sự bất đắc dĩ, lắc đầu: “Không có tác dụng, ba ba không có tác dụng đâu.”
“Đưa cho ông thì ông uống đi!” Bà Vinh mím môi, lườm ông ta.
Ông Vinh không nói nữa, tiếng tục uống canh.
Tài xế, thư ký và vệ sĩ không dám động đến bát canh, thậm chí đũa cũng không dám động.
Chỉ đến khi bà Vinh cầm đũa bảo mọi người ăn, họ mới dám gắp đồ ăn.
Bọn họ dù gắp món gì, đồ ăn vừa đưa vào miệng, nháy mắt sắc mặt đã thay đổi.
Ông Vinh có chút tò mò: “Làm sao vậy?”
Thư ký nuốt miếng thức ăn trong miệng, hai mắt lấp lánh: “Đồ ăn ngon quá!”
Thư ký này đã đi theo ông Vinh nhiều năm, cùng ông ta tham dự vô số những buổi tiệc lớn, thử qua không ít những sơn hào hải vị mà người thường khó có cơ hội được ăn nhưng cậu ta vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh, bây giờ đột nhiên lại phản ứng như vậy…
Ông Vinh có chút kinh ngạc.
Ông ta lập tức uống hết canh, sau đó từ từ cầm đũa gắp một miếng thịt gà.
Thịt gà vừa cho vào miệng, đũa trên tay ông ta dừng lại, sửng sốt.
Không phải ông Vinh chưa từng ăn qua món ngon, nhưng mà hương vị của món gà hầm nấm này có thể sánh ngang với các món ăn trong quốc yến!
Còn món nào ngon hơn món nào thì khó mà chọn được vì khẩu vị khác nhau.
Cái này.. .
Đầu ông ta vẫn đang suy nghĩ, miệng thì vô thức nuốt thịt gà, ánh mắt mang theo tia chấn động.
Rồi sau đó, ông ta lại gắp thêm một chiếc lê viên ngào đường mật cho vào miệng.
Vẻ mặt khẽ thay đổi.
Trong một khoảnh khắc, ông Vinh dường như lạc vào một cánh đồng bát ngát vào cuối mùa thu.
Trải qua mùa xuân và mùa hè, thực vật đã phát triển, không khí trong lành và thoải mái…
Trong nháy mắt, ông ta như cảm nhận được, dường như thật sự đã đến cuối thu rồi.
Cái cảm giác này rất kì lạ, cuộc sống ở thành phố nhộn nhịp, ngoài nóng và lạnh, không thể cảm nhận được một mùa nào khác.
Bản thân ông Vinh cũng vậy, hiếm khi cái đầu luôn nghĩ đến việc làm ăn của ông ta đột nhiên có phản ứng…
Ồ, mùa thu đến rồi.
Loại cảm giác này người ta mê mệt. Ông ta lại lần lượt ăn thử “Thịt cua viên đầu sư tử hầm” và “Cá viên súp” một cách chậm rãi.

Ads
';
Advertisement