“Có muốn uống một chút canh không?” Trình Nguyên Hoa ngồi xổm xuống, đổ chút canh Dưỡng sinh vào cái bát nhỏ đưa tới trước mặt Hoàng Thượng.
Chó nhỏ khịt khịt mũi, sau đó càng kích động, để hai chân trước cái bát, toàn bộ sự chú ý dồn hết vào đấy, uống hăng say quên cả trời đất.
“Cũng không hiểu thế nào mà nó lại thích uống canh Dưỡng sinh…” Lưu Toàn Phúc vẻ mặt thất vọng, chỉ có thể đặt chiếc bát trong tay xuống cạnh chuồng của chó con, khi nào nó muốn uống thì uống.
Sư Huyền bên cạnh vừa cắn hạt dưa, vừa nói: “Động vật chính là có bản năng, nó biết đây là đồ tốt, cái này sẽ rất tốt cho cơ thể của nó.”
Nếu không phải, cái gì nó cũng không thích, mà vừa thấy canh Dưỡng sinh, ánh mắt đã trở nên sáng rực.
“Hoàng Thượng!” Tiếng nói mang theo ý cười của Từ Tú Uyển truyền đến: “Người nhà của Hoàng Thượng tới rồi đây!”
Trình Nguyên Hoa nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch lên.
Đúng như dự đoán, Dương Lâm và Từ Tú Uyển thật sự rất thích Hoàng Thượng, đối xử với nó vô cùng tốt.
Cả hai cầm máy tính bảng của Trình Nguyên Hoa rất lâu mới tìm được một cái chuồng vô cùng sang chảnh cho Hoàng Thượng.
Tuy rằng Mỹ Thực Trình Ký hiện tại kiếm được không ít tiền, nhưng Dương Lâm và Từ Tú Uyển vẫn vô cùng tiết kiệm, lần này mua cho Hoàng Thượng một cái chuồng mới, thật sự là một khoản chi tiêu vô cùng “xa xỉ”.
Có thể thấy bọn họ yêu quý Hoàng Thượng đến nhường nào.
Ông ngoại Dương còn ở sửa sang lại sân sau, sau này sẽ đặt chuồng của chó con ở đó.
Trình Nguyên Hoa nhẹ nhàng vuốt đầu chó nhỏ, nhóc con này ở đây sẽ được quan tâm, vượt qua được sự mất mát khi mẹ nó ra đi, cơ thể sẽ trở nên tốt hơn, cũng sẽ có nhiều năng lượng sống hơn.
Hoàng Thượng thật sự rất thích cái chuồng mới, nhưng hiện tại sức khỏe của nó vẫn còn yếu, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở bên trong.
Dưỡng sức hai ngày, cơ thể yếu ớt của Hoàng Thượng mới có thể tung tăng chạy nhảy trở lại.
Trình Nguyên Hoa lái xe đưa nó đi tiêm chủng, tắm sạch sẽ, sau đó đi mua chút đồ chơi rồi mới trở về.
Về tới nơi, mở cửa chuồng, ổ bên trong được đổi sang chất liệu thoải mái hơn, rồi khử trùng, dù gì lúc trước đó Hoàng Thượng cũng là chó hoang, sợ sẽ có một số vi khuẩn.
Hoàng Thượng cả ngày đều chạy xung quanh chuồng sủa loạn, thi thoảng lại chạy ra chạy vào.
Bây giờ chó nhỏ đã biết “Hoàng Thượng” là để gọi nó, Trình Nguyên Hoa gọi một tiếng thì nó ngay lập tức sẽ phản ứng lại, thật sự rất ngoan.
Chỉ là bây giờ nó còn quá nhỏ, cô lo lắng để nó ở trước nhà sẽ bị người khác không cẩn thận mà giẫm phải, cho nên vẫn không cho nó đi ra trước nhà.
Giờ ăn, Hoàng Thượng cũng sẽ chỉ ở sân sau chơi cùng Sư Huyền, người cũng không thể ra đi ra ngoài cửa.
Ở trước cửa của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Chúng ta vào thôi.” Bà Vinh nhẹ nhàng nói.
Ông Vinh nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Một quán bán canh sao… Có gì đặc biệt? Có đáng để bà lôi tôi đến đây không?”
Bà Vinh quay đầu nhìn thấy ông ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây không phải quán ăn bình thường, canh Dưỡng sinh của họ thật sự rất tốt,ai ai cũng muốn nếm thử, cung không đủ cầu. Hơn nữa, chị Diệp cũng đã nói, đồ ăn của quán họ chính là tuyệt đỉnh.”
Ông Vinh: “.. . Đi đi đi, đến thì cũng đã đến rồi, bà muốn ăn gì thì ăn đi, lần sau không được như vậy nữa đâu đấy.”
Bà Vinh không để ý tới ông ta, tự xuống xe rồi sau đó nói với tài xế, thư ký và vệ sĩ: “Mọi người cũng đi vào đi, nhiều người thì có thể gọi thêm nhiều món.”
Nói xong, đi về hướng cửa quán ăn.
Ông Vinh thấy vợ mình quyết định như vậy, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ cùng bối rối, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, đi vào theo.
“Xin chào, xin hỏi mọi người muốn gọi món gì?” Lưu Toàn Phúc sau khi kiểm tra vé, đưa năm người vào quán, đứng ở phía trước Từ Tú Uyển nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Ông Vinh đang chuẩn bị xem thử thì bà Vinh đã lên tiếng trước: “Mỗi người một bát canh Dưỡng sinh, cảm ơn.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất