Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Người đó… nhất định là người mà họ không thể từ chối.
Sau bữa trưa, bạn của mẹ Diệp Dư Chiêu đến.
Trình Nguyên Hoa nhìn qua, phát hiện vẫn là người quen, tối qua bà ta vừa mới ăn tối ở đây.
Tối hôm qua bọn họ cảm thấy chồng của hai bà này này nhìn có chút quen mắt, cho nên càng nhớ hai bà này.
“Xin chào.” Trình Nguyên Hoa mỉm cười.
Bà ta cũng khẽ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cô Trình cứ gọi tôi là dì Vinh là được rồi.”
“Chị Vinh.” Trình Nguyên Hoa đương nhiên không thể gọi là dì, hơn nữa tuổi người ta cũng không lớn lắm.
Khoan đã!
Vinh?
Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Trình Nguyên Hoa.
Cô nghĩ, có lẽ cô biết tại sao ông Vinh trông quen quen…
Trình Nguyên Hoa dừng một chút, sau đó nói: “Chị Vinh, mỗi ngày một bát canh này là đủ rồi, một phần bảy bát có thể dùng được một tuần rồi, hạn sử dụng cũng chỉ có bảy ngày. Hiệu quả mặc dù tốt, nhưng uống nhiều cũng không tốt lắm đâu.”
Bà Vinh lắc đầu mỉm cười, nhận lấy bát canh dưỡng sinh từ tay Trình Nguyên Hoa: “Phần canh hôm qua là của chồng tôi, phần canh hôm nay tôi sẽ tự mình uống”.
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật xin lỗi đã làm phiền cô, từ giờ trở đi tôi sẽ đặt chỗ cho mình, lần này tình huống có chút đặc biệt, chỉ có thể tùy ý đến đây. “
Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Không sao cả, tôi vừa hay có nhiều canh, nếu như tôi không thừa thì cũng không biết kiếm đâu ra được.”
Bất kể người này là ai, đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký tức là một thực khách, thái độ của Trình Nguyên Hoa đối với bà ấy nên giống như những thực khách bình thường.
Bà Vinh hiểu ý của cô, mỉm cười không nói gì nữa.
Sau khi bà Vinh đi, Trình Nguyên Hoa đứng ở cửa, chống cằm suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“…” Cô cảm thấy rằng bà Vinh có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đôi mắt bà ta như nói với Trình Nguyên Hoa.
Có một tia hy vọng trong tuyệt vọng, lại có nỗi buồn không tả nổi.
“Trên đời này, bất luận là người có địa vị như thế nào, đều có khó khăn của riêng mình.” Trình Nguyên Hoa có chút thở dài.
Lưu Toàn Phúc thò đầu ra: “Sư phụ? Chị làm sao vậy? Gặp phải phiền phức sao?”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô cười: “Đúng là cậu.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Trình Nguyên Hoa: “Cậu chính là phiền phức của tôi, sao mà gặp được đồ đệ như cậu chứ!”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Đây có phải là khen cậu? Hay mắng cậu?
Trình Nguyên Hoa trở lại nhà bếp để chuẩn bị trước nguyên liệu cho buổi tối.
Trên đường đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, một chiếc ô tô màu đen lao về phía họ.
“Anh Gia Thịnh, chỗ này thực sự là nơi tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực vào tháng 12 sao?” Trình Kiều Vân hơi cau mày.
Hạ Gia Thịnh gật đầu, vừa lái xe vừa nói: “Thông tin từ quản lý cấp cao của hiệp hội thực phẩm là địa chỉ này.”
“Nhưng nơi này quá hẻo lánh!” Trình Kiều Vân tiếp tục nói:”Làm sao có thể có một nhà hàng tốt ở một nơi hẻo lánh như vậy? Mức độ đánh giá cao của hiệp hội ẩm thực này là gì vậy?”
Hạ Gia Thịnh khẽ cau mày: “Nếu đã quyết định ở nơi này, thì chắc chắn phải có gì đó đặc biệt, Phùng Bình Nam là người có khả năng đó.”
“Có lẽ là đút tiền?”
Hạ Gia Thịnh càng nhíu mày: “Nếu đút tiền có ích, lần này nhà hàng Đỉnh Ngư là người tổ chức hội nghị rồi.”
Trình Kiều Vân nghẹn ngào.
Khi cô ta nghiêng đầu mới chú ý đến cái cau mày của Hạ Gia Thịnh, trái tim cô ta như đập lệch một nhịp.
Sau đó, cô ta cười nói: “Em chỉ là quá ngạc nhiên… không biết đó là nhà hàng kiểu gì… Ở một nơi hẻo lánh như vậy mà có thể được chú ý đến!”
Trong lời nói của Trình Kiều Vân vẫn còn có chút chua ngoa, nhưng ẩn ý là – một cửa hàng ở nơi hẻo lánh như vậy mà được chú ý đến nhất định có vấn đề gì đó!
Cô ta thực sự nghĩ như vậy, tại khu vực thành phố Bạch Dương này, nhà hàng Trình Gia luôn dẫn đầu trong ngành ăn uống, các nhà hàng khác không thể sánh được.
Ở cái vùng ven thành thị – nông thôn này, trước nay chưa từng nghe nói đến cửa hàng nào nổi tiếng, chẳng lẽ năm nay mới mọc lên sao?

Ads
';
Advertisement