Ngày đó tất cả bọn họ đều chờ đợi kết quả được tuyên bố, ngay khi khoảnh khắc có kết quả thì Lưu Toàn Bội đã lập tức gào khóc thật to, có vô số người hâm mộ cũng cùng khóc với cô ta.
Trong một năm Sư Huyền rút lui này.
Weibo, siêu thoại, Thiếp Ba vân vân, người hâm mộ của anh ta sục sôi khắp nơi, có lúc tràn đầy hy vọng, có lúc lại không chống đỡ được nữa mà tràn đầy tuyệt vọng.
Bọn họ hy vọng có thể thông qua một ít vết tích để có thể tìm được Sư Huyền, có thể xác định rằng…. anh ta vẫn ổn chứ?
Tay Trình Nguyên Hoa khẽ dừng lại, cô không phải là người hâm mộ nên không hiểu được tâm trạng của những người hâm mộ này, nhưng đại khái cũng có thể từ biểu tình của Lưu Toàn Bội biết được cảm xúc của những người ấy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Toàn Bội với đôi mắt vừa đẹp vừa trong veo, giọng nói yên tĩnh nhẹ nhàng làm người an lòng —
“Tâm trạng của mấy người muốn anh ta trở về tôi cũng hiểu được một chút nhưng mấy người cũng phải hiểu anh ta. Khi anh ta vừa đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã là nửa chân bước vào địa ngục rồi, toàn thân gần như là mất đi sự sống, bây giờ khó khăn lắm mới tốt lên, nếu cưỡng ép quay về sẽ không có lợi ích gì đối với anh ta. Mấy người hy vọng anh ta ở giới giải trí tỏa sáng nổi tiếng, hy vọng anh ta hào quang vạn trượng, không phải cũng muốn khiến anh ta vui vẻ sao?”
Lưu Toàn Bội sững sờ, mù mịt nhìn Trình Nguyên Hoa.
Nửa chân bước vào địa ngục? Toàn thân gần như không còn sự sống?
Tay Trình Nguyên Hoa tiếp tục tranh thủ thời gian làm bánh ngọt, giọng nói mang theo ý cười: “Bây giờ anh ta ở đây rất vui vẻ, có lẽ sau này anh ta sẽ trở về nhưng tôi hy vọng là do bản thân anh ta muốn trở về chứ không phải là bị mọi người yêu cầu quay trở về. Đôi khi yêu là sự kiềm chế nhất định chứ không phải là không ngừng yêu cầu.”
Lưu Toàn Bội mở miệng ra rồi lại không biết nói gì.
Đột nhiên cô ta cảm thấy mình thực sự lỗ mãng, bản thân bị chiều đến hư rồi, ngay cả khi đối xử với người mình thích cũng luôn đều từ góc nhìn của mình, không có sự khắc chế nào để từ góc nhìn của đối phương mà suy nghĩ vấn đề.
Một lúc sau, đột nhiên cô ta che mặt bật khóc.
Đây là sự hổ thẹn và đau lòng.
Sư Huyền tựa lưng vào tường ở sau cửa phòng bếp, ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ.
Bà chủ Trình….
Bánh ngọt được cho vào tủ lạnh ướp lạnh, khách hàng đã lần lượt tiến vào ở bên ngoài rồi.
Đôi mắt của Lưu Toàn Bội đã sưng đỏ đến mức nhìn không ra, cô đứng ở cửa nghiêm khắc kiểm tra không để cho khách hàng chưa đặt bàn trước vào.
Đây là nhiệm vụ sư phụ Nguyên Hoa giao cho cô ta nên cô ta nhất định phải làm tốt!
“Mười người sao? Được, có thể vào rồi, hoan nghênh đến đây.” Lưu Toàn Bội cố gắng lộ ra nụ cười.
Đợi đến khi bàn khách này vào đủ hết rồi, chỉ còn lại một bàn trống cuối cùng thôi.
Lúc này một đôi vợ chồng trung niên đi cùng đến đây.
Sau đó người phụ nữ lấy điện thoại ra, lúng túng bấm vào giao diện mã QR đưa ra rồi đưa ra, nở nụ cười mang theo sự lấy lòng.
Ánh mắt Lưu Toàn Bội mang theo sự ngạc nhiên sau khi quét mã: “Hai người sao?”
Phải biết rằng vị trí của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rất khó giành được cho nên rất hiếm khi có hai người tới ăn, đều là bàn đông người, người nhà không đủ thì cùng bạn thân đến tụ tập.
Người phụ nữ trung niên ăn mặc rất đơn giản, quần áo đều là hàng chất lượng rất kém.
Người đàn ông trung niên thì đội một chiếc mũ vừa gầy vừa vàng vọt, bên dưới chiếc mũ rõ ràng đã không còn tóc, gầy yếu không chịu nổi phải cần người phụ nữ đỡ ông ấy.
Nghe vậy, người phụ nữ mỉm cười: “Đúng vậy, hai người chúng tôi.”
Một số người đứng cách đó không xa trông giữ thì nghe đến chỉ có hai người liền lập tức đi tới: “Mấy người cũng chỉ có hai người vậy chúng ta ghép bàn đi, tôi chỉ muốn một bát canh Dưỡng sinh và món ăn, những thứ khác tùy hai người chọn, tôi trả tiền!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất