Sư Huyền nhìn nhìn hạt dưa rồi lại nhìn Lưu Toàn Bội, rồi sau đó vươn tay ra lấy hạt dưa bỏ hết vào miệng ăn.
Cảm giác một miệng ăn hết một nắm hạt dưa…. là vô cùng sảng khoái.
Lưu Toàn Phúc lấy ly trà đưa cho anh ta, nở nụ cười ôn hòa đến híp mắt: “Ảnh đế, đến uống miếng trà.”
Sư Huyền nhận lấy rồi đưa đến bên miệng nhấp một ngụm.
“Huyền Tử, cháu mang giày số bao nhiêu?” Từ Tú Uyển từ ái hỏi.
“42.” Sư Huyền mỉm cười trả lời.
Từ Tú Uyển cũng cười híp cả mắt: “Vậy bà làm cho cháu đôi giày, cháu đừng chê nhé.”
“Cháu không chê đâu, cảm ơn bà ngoại Từ.”
“Khụ khụ, Sư Huyền, tối nay muốn ăn gì để Nguyên Hoa làm cho cháu.” Dương Lâm cũng dùng ánh mắt yêu thương nhìn anh ta, quan tâm nói một câu.
Sư Huyền bưng trà, nuốt toàn bộ một ít hạt dưa còn lại cuối cùng trong miệng xuống, sau đó uống một ngụm nước, khóe miệng nở nụ cười.
Loại cảm giác được quan tâm quay xung quanh này thật tốt, giống như là một dòng nước ấm chảy qua những nơi trong ngực lạnh giá.
Trình Nguyên Hoa nhìn Sư Huyền không được tự nhiên hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Cô rất ít khi quan tâm đơn thuần người khác ngoại trừ người nhà của mình, nhưng các nhân viên của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã ở với nhau rất lâu rồi, duyên phận vừa khéo cho gặp nhau cho nên rất khó xem bọn họ thành “người ngoài”.
Mắt Sư Huyền sáng lên, để ly xuống rồi cau mày, trên mặt còn mang theo phiền muộn: “Lần trước khi tâm trạng không được tốt, bánh ngọt mà cô làm cho tôi lần trước cũng không tệ…..”
Giọng Trình Nguyên Hoa dịu dàng nói: “Vậy buổi tối tôi làm một ít bánh Tiramisu.”
Sư Huyền lập tức nói theo một câu: “Bánh Black Forest cũng rất ngon….”
Trình Nguyên Hoa: “….Vậy tôi lại làm thêm một ít bánh Black Forest.”
Sư Huyền được voi đòi tiên: “Nếu như còn có những loại bánh ngọt khác thì càng tốt….”
Trình Nguyên Hoa đứng dậy rồi xoay người đi.
Xém chút nữa quên mất người này đã không phải là ảnh đế vẫn chưa thoát ra được chứng trầm cảm của trước đây rồi, Sư Huyền da mặt dày được voi đòi tiên này mới là Sư Huyền giết cá ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mà bọn họ quen biết!
“Chà! bà chủ Trình đừng có giận mà, không có bánh ngọt mới thì bánh Tiramisu và bánh Black Forest là đủ rồi, làm nhiều chút nhé!”
“Cút!”
Trình Nguyên Hoa tranh thủ thời gian làm bánh ngọt trước giờ cơm tối, như vậy thì ướp lạnh đến lúc sau cơm tối là có thể ăn được rồi.
Sư Huyền bị Lưu Toàn Bội quấn lấy đến không chịu nổi phải chạy đến trong phòng.
Lưu Toàn Bội không có nơi nào để đợi nên chạy đến phòng bếp nhìn Trình Nguyên Hoa.
“Sư phụ Nguyên Hoa, cô vậy mà ngay cả bánh ngọt cũng biết làm!” Khuôn mặt Lưu Toàn Bội đầy ngạc nhiên, nhớ đến tay nghề của Trình Nguyên Hoa, trong mắt liền tỏa ra ngôi sao.
Tao thác trên tay Trình Nguyên Hoa bình tĩnh, giọng nói ổn định: “Cũng chỉ biết làm hai loại này.”
“Vậy thì cũng đã rất lợi hại rồi!” Lưu Toàn Bội ngồi lên băng ghế dài trong bếp, giọng nói vẫn như cũ mang theo sự sùng bái.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười không nói gì.
Tay Lưu Toàn Bội chống cằm, ánh mắt trống rỗng, lại nói: “Sư phụ Nguyên Hoa, Huyền Tử thực sự sẽ không trở về giới giải trí nữa sao? Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai tỏa sáng như vậy, sao có thể ở trong quán ăn giết cá chứ?”
Đây không phải là kỳ thị việc ở quán ăn giết cá mà là đối với bộ lọc Sư Huyền thực sự quá dày rồi.
Trình Nguyên Hoa cười hỏi: “Cô muốn anh ta trở về giới giải trí như vậy sao?”
“Đúng vậy! Người hâm mộ chúng tôi đều biết Huyền Tử có khả năng thắng được hết tất cả, kỹ năng diễn xuất của anh ấy vô cùng tốt, người cũng vô cùng ưu tú, anh ấy nên nhận được những cái chìm chăm chú của mọi người.”
Giống như nghĩ đến gì đó, ánh mắt của Lưu Toàn Bội mang theo vui sướng: “Mọi người vĩnh viễn sẽ không biết được, khi Huyền Tử trở thành ảnh đế hàng trăm ngàn người hâm mộ ở trước máy tính khóc thành cái dạng gì đâu….”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất