Làm ảnh đế lại không được thong dong ít việc mà còn có món ngon chờ đợi mỗi ngày như vậy, nghề nghiệp của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rất tốt đó!
Lưu Toàn Bội quắt quéo miệng: “…..Huyền Tử, mọi người đều rất nhớ anh.”
Tay Sư Huyền khẽ ngưng lại rồi thở dài một tiếng, lại hiếm hoi có hai phần sầu muộn: “Bây giờ tôi khá tốt, mọi người cũng đừng nhớ tôi nữa, quên đi thôi.”
“Quên không được, Huyền Tử, rốt cuộc tại sao anh muốn rời khỏi giới giải trí vậy? Có người phong sát anh sao?” Lưu Toàn Bội đỏ mắt hỏi, “Nếu ai bắt nạt anh, nói với bọn em!”
Chuyện này Trình Nguyên Hoa cũng rất tò mò, trước đây vẫn luôn quên hỏi đối phương tại sao trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Vì thế cô nhìn về hướng Sư Huyền, giọng nói mang theo sự nghi hoặc: “Khi đó rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì, sao lại trở thành dáng vẻ đó?”
Một ảnh đế ngời ngời đang lúc sự nghiệp đang ở trên đỉnh nhưng đột nhiên rút lui một năm.
Một lần nữa khi bây giờ xuất hiện ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã gầy thành da bọc xương rồi, hơn nữa là chứng trầm cảm nghiêm trọng đến xém chút nữa tự mình tiễn mình lên đường.
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt của mấy người đều nhìn Sư Huyền, ngay cả Dương Lâm đi ngang qua và Từ Tú Uyển đang khâu đế giày cũng dừng lại nhìn anh ta.
Sư Huyền đã đến đây lâu như vậy rồi, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều là người của mình, tình cảm của mọi người rất tốt cho nên trước nay vẫn luôn chung sống với Sư Huyền rất không tệ.
Nếu đối phương thực sự gặp phải chuyện gì thì nói ra có lẽ sẽ bớt khó chịu hơn, con người đều cần sự đồng cảm.
Mặc dù không có thực sự cảm động gì đó, nhưng xem như là giúp đỡ mắng người thì trong lòng người chịu oan ức đó cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng rất dễ bị mắc kẹt vấn đề.
Sư Huyền nhếch môi, tay đập hạt dưa dừng lại, mà sau đó lại khẽ thở dài: “Đều qua rồi, chẳng qua là tất cả người mà tôi tin tưởng đã vì lợi ích mà trong phút chốc đã liên kết phản bội tôi.”
Anh ta nói đến gần như là bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng chuyện khi đó tất nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Tất cả người tin tưởng, tất cả những người mà anh ta thật lòng nghiêm túc đối đãi nhưng cuối cùng lại cùng nhau phản bội anh ta….
Trong chuyện này có lẽ cũng bao gồm cả người thân thân nhất.
Nếu không…. sao anh ta lại trở thành dáng vẻ đó?
Một chú mèo con vừa nhanh nhẹn lại thân thiết đưa phần bụng màu trắng mềm mại ra cho người mình tin tưởng, nhưng nhận lại được không phải là cái sờ dịu dàng mà là một kích chí mạng.
May mắn giữ được mạng nhưng cũng từ đó về sau, mèo con cũng không còn dám để lộ phần bụng ra nữa, thậm chí còn trốn xa khỏi đám đông, một bước cũng không dám đến gần.
Bởi vì bị phản bội mới cảm thấy rằng trên thế giới này đã không còn sự ấm áp nữa, cũng không còn sự tin tưởng và cảm giác an toàn nữa.
Anh ta không dám tin tưởng bất kỳ ai cả, anh ta cảm thấy mỗi một người anh ta nhìn thấy đều sẽ phản bội anh ta, làm tổn thương anh ta….
Luôn luôn mang theo cảm xúc sợ hãi và áp lực như vậy nên mới trở thành Sư Huyền vô cảm đem chính mình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mọi người đều nhìn ra được bây giờ anh ta không muốn nói nhiều, những chuyện đã qua và những thương tổn đó với anh ta vẫn như cũ ở đó.
Cho dù bây giờ anh ta nghĩ thông rồi nhưng không đại biểu cho những chuyện đã qua thực sự một chút cũng không ảnh hưởng đến anh ta.
Thấy anh ta không muốn nói nên những người khác lập tức hiểu — đến hiện tại anh ta vẫn không thể đối diện những tổn thương mà chuyện đó đã cho anh ta.
Đôi mắt Lưu Toàn Bội đỏ lên, dùng một tờ giấy gói lại hạt dưa đã bóc xong cẩn thận đưa đến trước mặt Sư Huyền, rồi sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng dễ mến: “Huyền Tử vừa đẹp vừa giỏi, em bóc cho anh nè, ăn cái này đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất