Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ông cụ Diệp uống vài hớp canh Dưỡng sinh vẻ mặt càng thêm hài lòng: “Thật thoải mái, thực sự rất thoải mái. Sau khi uống canh Dưỡng sinh này xong, ông thấy khắp người hơi nóng và một cảm giác sảng khoái cùng năng lượng không thể diễn tả được, đây là một dấu hiệu tốt!”
Diệp Dư Chiêu gật đầu, anh biết món súp này được dùng để làm gì nên anh đương nhiên biết nó không bình thường.
Ông cụ lau miệng và hỏi Diệp Dư Chiêu: “Chúng ta ăn xong rồi, còn có thể gói mang về không?”
Theo quy định của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, không được phép gọi hơn gấp đôi số người, ăn không hết có thể mang đi nhưng ăn xong sẽ không gói món mới cho họ mang đi. Cho nên… ông cụ có chút lo lắng.
Một bữa ăn sao mà no, ước gì ngày nào cũng được ăn ở đây hơn nữa càng ước… mang đầu bếp về nhà.
Diệp Dư Chiêu ho khan một tiếng có chút ngượng ngùng: “Bà chủ Trình nói cháu muốn ăn món gì thì cứ nói với cô ấy. Cô ấy còn để lại cho chúng ta một phần canh Dưỡng sinh và những món ăn khác, lát nữa chúng ta về sẽ mang lên.”
Đôi mắt của ông cụ Diệp sáng lên: “Cô ấy thực sự thích con!”
Diệp Dư Chiêu tim lại đập nhanh hơn một chút lại cảm thấy một cảm xúc vui sướng khó tả, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Không hiểu sao mẹ Diệp luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Vì vậy bà cau mày tò mò hỏi: “Bà chủ Trình biết con ở đây, sao cô ấy không ra gặp con?”
Diệp Dư Chiêu nghiêm túc trả lời: “Cô ấy rất bận rộn, trong phòng bếp có rất nhiều việc cần cô ấy làm sao có thời gian ra đây?”
Mẹ Diệp nhìn xung quanh, cô phục vụ tám bàn cho mỗi bữa ăn và các món ăn được lặp đi lặp lại, nhiều người còn gọi toàn bộ các món ăn chỉ trong một lần. Vì vậy công việc sơ chế đã được chuẩn bị sẵn sàng và khi mọi người đến, cô sẽ bắt đầu chế biến cho họ và cô sẽ có thể nghỉ ngơi sớm.
Lúc này, trong cửa hàng đa số đều là người đã ăn xong, cũng không đóng gói món mới, cho nên… chắc là bà chủ Trình không thể bận rộn được ? Mẹ Diệp nghĩ, nếu bà chủ Trình nhiệt tình thì lúc này khi cô ấy không bận chắc chắn sẽ ra ngoài gặp họ. Đối phương không đi ra, còn không phải là chẳng mấy để ý Dư Chiêu sao? Hay thật ra là cô ấy ngại?
Ông cụ Diệp tràn đầy tự hào khi liếc nhìn những thực khách hài lòng trong nhà hàng. Nhìn này, cháu dâu tương lai của ông giỏi thật đấy! Ông không thể không nhắc nhở Diệp Dư Chiêu: “Mặc dù cháu dâu tương lai thích con hơn, nhưng con vẫn phải thể hiện một chút, bây giờ cô ấy không có thời gian ra ngoài gặp con thì con vào trong gặp cô ấy đi.”
Khi Diệp Dư Chiêu nghe thấy những lời đó, anh ta lập tức đứng dậy.
Thật ra anh ấy muốn gặp Trình Nguyên Hoa khi vừa mới đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhưng anh ấy nghĩ rằng đàn ông nên dè dặt hơn, hơn nữa anh ấy còn đi cùng với ông cụ Diệp và những người khác vì vậy anh ấy đã cố gắng nhịn. Nghe những gì ông Diệp nói, Diệp Dư Chiêu lập tức đứng dậy và đi vào bếp. Bà chủ Trình nấu ăn vất vả như vậy, nhìn thấy mình – người cô ấy thích, chắc là tâm trạng của cô ấy sẽ tốt hơn nhỉ ? Diệp Dư Chiêu mỉm cười nhẹ bước vào bếp.
Trong bếp, Trình Nguyên Hoa, Lưu Toàn Phúc và chú Nam đang ăn hạt dưa.
Lưu Toàn Phúc nói: “Chú Nam nấu hạt dưa ngon thật. Nếu chú ấy đi, chẳng phải sẽ không có ai nấu hạt dưa cho chúng ta sao?”
Chú Nam trợn tròn mắt gõ gõ hạt dưa nói: “Có phải chú không quay lại đâu! Chú phải trở lại sớm thôi, tranh thủ lúc còn đi lại được ăn nhiều một chút sau này già rồi có thể còn không ra ngoài được.” Chú ấy đã già và rất lạc quan về tương lai, chú ấy nói về sự sống và cái chết một cách thản nhiên.
“Cũng may lần này chú chiên nhiều, có thể ăn thêm một lát.” Lưu Toàn Phúc nhổ vỏ hạt dưa ra.
Chú Nam lườm anh ta: “Cậu chỉ biết ăn, ăn và ăn. Ngày mai theo chú học đi, sáng mốt chú sẽ đi, cậu nhất định phải học được”.

Ads
';
Advertisement