Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Bà cụ rất muốn ngăn cản, nhưng trụ cột gia đình bọn họ là ông cụ. Bà ta muốn khuyên can nhưng ông cụ chẳng thèm để ý đến, bà ta chỉ méo miệng, không dám nói gì nữa.
Chờ đến khi bọn họ ngồi ở trong tiệm, bà cụ mới nói với con trai: “Con xem cha con đi, bỏ mười nghìn đồng ra mua một bát canh, rõ ràng là mặc cho người ta lừa đúng không?”
Con dâu gật gật đầu, hơi tán đồng: “Cha… Món canh Dưỡng sinh gì đó hơi đắt, chúng ta gọi những món khác là được. Lúc trước con nghe mọi người giới thiệu, bọn họ đều đề cử những món ăn khác, chưa nghe ai nhắc đến canh Dưỡng sinh bao giờ.”
Món canh Dưỡng sinh này là món ăn mới, trên mạng chưa có đề cử nào, chưa ai ăn thử nên cũng chưa ai khen nó.
Gia đình bọn họ bỗng nhiên trở thành chuột bạch thí nghiệm. Ngộ nhỡ món canh này không có tác dụng thì bọn họ lỗ nặng, đây là mười nghìn đồng chứ không phải là một đồng.
Ông cụ bế cháu nội lên, hiền hòa nói: “Bối Bối, lát nữa cháu trai nhà chúng ta phải ăn nhiều vào nhé, ăn canh nâng cao sức khỏe!”
Thấy cháu trai ngoan ngoãn gật đầu, ông cụ rất xót xa.
Cháu trai mặt nào cũng tốt, duy chỉ có sức khỏe không tốt khiến cả gia đình đều lo lắng.
Nếu không, chỉ với lý do cậu bé biếng ăn, cả gia đình cũng không lặn lội đến tiệm ăn xa như vậy để ăn một bữa ngon.
Chẳng qua bọn họ mong cháu trai được ăn món ngon sẽ ăn nhiều hơn một chút thôi.
Ông ta sờ đầu cháu trai, bấy giờ mới nói: “Mọi người không thấy mấy thực khách vào trước chúng ta kia sao? Tôi đã từng nhìn thấy người đó, đó là một người nổi tiếng. Đến người như vậy cũng tin tưởng tiệm ăn này thì chắc chắn tiệm này có điểm xuất sắc hơn những tiệm khác. Hơn nữa chúng ta ăn một lần, nếu cảm thấy không ổn thì có thể tố cáo, chắc chắn sở Công thương sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu.”
Ông ta may mắn từng được nghe ông cụ Diệp thuyết giảng trong một buổi họp. Người giàu như thế mà lại cố tình chạy đến quán này ăn cơm, lại còn sẵn sàng xếp hàng chờ đến lượt, thái độ cực kỳ tin tưởng. Thái độ của ông cụ Diệp chứng tỏ chắc chắn tiệm này có gì đó nổi bật.
Hơn nữa không thể định giá một cách tuỳ tiện, nếu có vấn đề nghiêm trọng họ có thể đến Cục Công thương để báo cáo Tiệm Mỹ Thực Trình Ký .
Một gia đình tuy tiết kiệm nhưng chưa đến mức nghèo, không phải là không thể mua mười ngàn suất canh.
“Lỡ đâu nhà kia là kẻ lừa đảo thì sao?” Bà cụ không thể không nói. Ông cụ liếc nhìn cô và không nói gì.
Ông cụ Diệp có phải là người được ủy thác không? Vậy thì nhất định phải có người đảm nhận việc ủy thác này! Thấy ông không nói lời nào, bà cụ mấp máy môi rồi lại thôi, chỉ có thể đem bất mãn nuốt vào trong lòng.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, ai nấy đều choáng ngợp trước món ngon và sau khi nếm thử hương vị thì những cảm giác không hài lòng hay xót tiền ban đầu không còn nữa.
“Cục cưng, ăn nhiều một chút!”
“Cục cưng thích ăn cá viên à? Vậy bà ngoại sẽ cho Cục cưng ăn!”
“Bà ăn”
“Ồ, nó thực sự rất ngon.”
“ Cục cưng ăn ngon không?”
“Ngon”

Cách đó không xa, bàn của ông cụ Diệp đã bắt đầu ăn. Các món ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người, khiến mọi người chỉ nhìn món ăn ngon mà không quan tâm đến những thứ khác. Ông cụ ăn say sưa, vợ chồng Diệp Sâm bên cạnh cũng nghiêm túc ăn, Diệp Dư Chiêu thỉnh thoảng liếc về hướng nhà bếp, thầm nghĩ – bà chủ Trình vẫn đang nấu ăn sao?
Đến khi trên bàn đồ ăn coi như đã được ăn sạch sẽ, trong đĩa cũng trống trơn và mọi người đều đã ăn no. Họ uống món canh Dưỡng sinh vừa được phục vụ và ợ một cách hài lòng.
Mẹ Diệp có chút bối rối: “Úi, vừa rồi ăn nhiều quá năng lượng nạp vào nhất định là rất cao!”
Diệp Sâm: “… Sao lúc ăn không nói?”
Mẹ Diệp: “…”

Ads
';
Advertisement