Bữa tối.
“Chúng ta cứ bán như vậy thật à?” Lưu Toàn Phúc hơi do dự, ngón trỏ chỉ vào tấm thẻ ở bảng thực đơn.
Tấm bảng gỗ ghi thực đơn treo ở cửa trước kia giờ đã có sự thay đổi, một bên vẫn là thực đơn bình thường, còn bên kia viết…
[Dược thiện]
Phía dưới chỉ có hai tấm thẻ…
[Lê viên ngào đường mật 299]
Cái này khá bình thường, giá cả của nó phù hợp với mức giá mà Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hướng đến.
Bên cạnh đó còn có một tấm thẻ, viết là…
[Canh Dưỡng sinh 9999]
Trình Nguyên Hoa sờ sờ cằm: “Không sao đâu, chủ yếu là giá cao, hơn nữa một niêu có thể múc ra sáu bảy bát, mỗi người một bát, nếu chỉ có một người ăn thì có thể ăn trong vòng tổng cộng bảy ngày, coi như là một đợt điều trị.”
Tiền vốn cao, mà cô muốn kiếm tiền thì tất nhiên là giá thành phẩm phải cao.
Hiển nhiên món canh này không dành người nghèo ăn!
Lưu Toàn Phúc ngẫm thấy cũng đúng, mười nghìn đồng không tính là nhiều nhưng cũng không tính là ít. Người có điều kiện kinh tế tầm trung cắn răng cũng mua được, huống chi là người có tiền.
Sau khi nghĩ thông suốt, cậu bèn mở cửa đón khách.
Trình Nguyên Hoa thì quay về phòng bếp.
Mà đúng lúc này, những khách hàng đặt bữa tối bắt đầu lần lượt đến tiệm.
Nhóm người ông cụ Diệp đến tiệm không sớm cũng chẳng muộn, bởi đã có một số người đến trước bọn họ và cũng còn những người chưa đến.
Lúc bọn họ đến, trước bọn họ có một gia đình năm người đang gọi món, vẻ mặt của gia đình đó nhăn nhó.
“Chẳng hiểu sao canh Dưỡng sinh của tiệm cậu lại đắt như vậy! Lừa khách à!” Đây là lời của bà cụ, vẻ mặt không hài lòng.
Hai vợ chồng cũng không ngăn cản bà cụ, bọn họ cũng cảm thấy tiệm ăn này lừa khách hàng.
Lưu Toàn Phúc nở nụ cười: “Món canh Dưỡng sinh này đắt là chuyện không thể thay đổi, chi bằng các vị xem các món khác được không?”
“Tôi nghi ngờ tiệm các cậu làm ăn phi pháp, lừa tiền của khách hàng!” Bà cụ vẫn không vui, quay sang nhìn con trai: “Rốt cuộc hai vợ chồng con bị làm sao thế? Tại sao cứ một mực phải đến cửa hàng này? Đã xa thì chớ lại còn lừa đảo!”
Con dâu hơi ngượng ngùng, con trai bèn nói: “Dạo này Bối Bối biếng ăn, nghe nói tiệm này nấu rất ngon, chúng thay thay đổi bữa một hôm, nếm thử xem nào. Mọi người xem bên ngoài còn nhiều người muốn vào mà chưa đến lượt kìa.”
Ông cụ Diệp không chờ nổi nữa, cũng chướng mắt bà cụ chê bai tiệm cơm của cháu dâu tương lai nhà mình, ông cụ lớn giọng: “Mỗi món bưng một phần, riêng món canh Dưỡng sinh gì đó cho hai phần!”
Lưu Toàn Phúc vẫn tươi cười như cũ: “Rất xin lỗi, món canh Dưỡng sinh giới hạn chỉ được gọi một phần, mỗi người chỉ cần ăn một bát một ngày là đủ rồi, đợi lát nữa bưng thức ăn lên, chúng tôi sẽ giải thích kỹ càng cho quý khách.”
“Vậy chúng tôi vào trong ngồi chờ!” Nói rồi ông cụ Diệp dẫn đám người Diệp Dư Chiêu vào trong.
Một nhà năm người kia trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Toàn Phúc tiếp tục nói: “Xin hỏi các vị còn gọi món nữa không? Thức ăn của tiệm chúng tôi luôn ngon bổ rẻ, món thịt heo xé hương cá và đầu cá hấp ớt đều là những món kinh điển.”
Ông cụ của gia đình năm thành viên này im lặng từ nãy đến giờ, ấy thế mà bây giờ lại đột nhiên lên tiếng: “Ăn không hết có thể gói về không?”
“Có thể.”
“Mỗi món một phần, đặc biệt là món canh Dưỡng sinh kia, nhất định phải bưng một suất lên.” Ông cụ nói.
Bà cụ sợ khiếp vía, liên tục lôi kéo ông cụ.
Bà ta không thể ngờ, chẳng lẽ ông chồng bà ta bị điên rồi sao?
Đây rõ ràng là quán ăn tự phát lừa khách hàng, ấy thế mà ông ta tình nguyện cho người ta lừa?
Những món ăn khác đắt thì thôi đi, trước kia bà ta cũng từng thưởng thức không ít món ăn đắt tiền, giá cả như vậy không đến nỗi là không chấp nhận được.
Nhưng trước kia từng ăn ở bao nhiêu nhà hàng, chưa một lần nào giống như lần này, một bát canh mà tận mười nghìn đồng, đây không phải lừa tiền thì còn là gì nữa?!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất