Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trình Nguyên Hoa gật đầu đồng ý cô ấy sẽ làm vậy thật, chú Nam đã nấu nó nhiều lần và cô ấy đã cách nấu nó. Chỉ là… thân là sư phụ chuyện bếp núc đã đủ bận, vậy thì để đồ đệ nấu hạt dưa. Trình Nguyên Hoa đang vui vẻ thì Diệp Dư Chiêu bước vào. Mắt cô sáng lên ngay lập tức.
Những con rùa ở sân sau sắp bị hầm, món canh Dưỡng sinh mà cô nghĩ sẽ bán rất chạy vào tối nay đã bán được vài phần, sự tin tưởng của khách hàng đối với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Chắc chắn ngày mai sẽ chỉ bán được nhiều hơn chứ không thể ít nên hơn… vẫn phải mua thêm baba.
“Ăn hạt dưa đi!” Trình Nguyên Hoa cười rạng rỡ.
Ăn nhanh lên, ăn quả nhớ kẻ trồng cây mà!
Diệp Dư Chiêu ngạc nhiên một lúc, sau đó có chút xấu hổ vươn tay ra.
Bà chủ Trình nhiệt tình với anh như vậy, điều này thực sự… thực sự rất ngại!
Sau khi lấy hạt dưa, Diệp Dư Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cái đó… món ăn mang về của tôi…”
Lưu Toàn Phúc đứng dậy nhanh chóng thu dọn những món ăn được đóng gói đưa cho Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa lại đưa nó cho Diệp Dư Chiêu, với đôi mắt nhiệt tình: “Anh Diệp yên tâm đi tôi nhớ lời anh nói mà, đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Diệp Dư Chiêu nhận lấy, tay khẽ run.
Bà chủ Trình… thực sự đối xử với anh quá tốt.
Anh mím môi, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Ý của cô… tôi hiểu được…”
Trình Nguyên Hoa vươn tay nắm lấy tay Diệp Dư Chiêu, biểu cảm trên mặt càng thêm phấn khích: “Chỉ cần Anh Diệp hiểu là được!”
Cô dừng lại một chút, như vô tình nói: “Đám baba ở sân sau của chúng tôi không còn nữa… Ông chủ Diệp mua chúng từ đâu vậy?”
Chỉ cần anh hiểu! Cô không cần phải vòng vo như vậy!
Diệp Dư Chiêu lập tức nói: “Chuyện nhỏ, sau này cứ để thư ký Ninh liên lạc với cô.”
Chuyện này anh cũng không để ở trong lòng, chuyện mua baba chỉ là chuyện nhỏ, ánh mắt dừng ở lúm đồng tiền của Trình Nguyên Hoa khóe miệng cũng mỉm cười theo.
Bà chủ Trình thực sự rất dễ thương.
Chuyện mua baba được giải quyết dễ dàng như vậy vẻ mặt Trình Nguyên Hoa lập tức vui vẻ, cô buông tay Diệp Dư Chiêu ra, đặt vào tay anh một nắm hạt dưa cười nói: “Vậy tôi sẽ không làm phiền anh Diệp nữa, gia đình anh vẫn còn ở bên ngoài sao? Đưa tôi đi chào hỏi bọn họ đi.”
“Được…” Diệp Ngọc Chiêu đồng ý.
Sau đó, anh đi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng.
Trình Nguyên Hoa ngồi lại vào ghế, và Lưu Toàn Phúc nhổ vỏ hạt dưa: “Sư phụ, cô cũng… được lợi quá dễ dàng, chỉ cần đưa cho người ta hai nắm hạt dưa liền nhận về món hời…”
“Cậu thì biết cái gì!” Trình Nguyên Hoa trừng mắt nhìn Lưu Toàn Phúc: “Đi ra ngoài giúp bà ngoại thu tiền đi!”
Từ Tú Uyển thích thu tiền bên ngoài và Trình Nguyên Hoa cũng chiều theo bà ấy, giao cho bà ấy công việc thu tiền.
Nhưng tên béo này đáng ăn đòn khi nói quá nhiều Trình Nguyên Hoa đã đẩy anh ta ra ngoài để giúp đỡ, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau đó cô tiếp tục vui vẻ ăn hạt dưa.
Anh Diệp thực sự là một người tốt!
Bên ngoài, Diệp Dư Chiêu ngồi xuống ghế với đôi mắt ngượng ngùng, nắm chặt hạt dưa trong tay.
Ông cụ Diệp lập tức nói chuyện phiếm: “Dư Chiêu, cháu thế nào rồi? Gặp lại bà chủ Trình rất vui sao?”
Diệp Dư Chiêu chậm rãi gật đầu, khóe miệng hơi mỉm cười.
Khi nhìn thấy cô ấy, mắt cô ấy sáng lên, và cô ấy lập tức bước đến gần anh…
“Cô ấy nói cái gì?” Lão gia tử hỏi.
“Cô ấy nói… cô ấy sẽ luôn đối xử tốt với cháu…” Diệp Dư Chiêu hơi quay đi, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhịp tim của anh đột nhiên trở nên nhanh hơn và anh không thể kiểm soát được.
Ông cụ Diệp hưng phấn khoa tay múa chân: “Ồ! Dư Chiêu của chúng ta rất có duyên, bà chủ Trình thích cháu như vậy, về sau cháu phải đối tốt với cô ấy, không được bắt nạt cô ấy!”
Diệp Dư Chiêu gật đầu.
Làm sao anh có thể bắt nạt cô…
“Con cầm cái gì vậy?” Diệp Sâm tò mò.
Diệp Dư Chiêu mở ra hai tay, ánh mắt nhu hòa: “Bà chủ Trình đưa cho con.”

Ads
';
Advertisement