Rất ít khi Diệp Dư Chiêu được Trình Nguyên Hoa nhìn bằng ánh mắt này. Lần trước ánh mắt Trình Nguyên Hoa để lộ cảm xúc như này là hồi cô vẫn còn là ảnh đế chỉ ăn mà không làm đấy thôi.
Chẳng hiểu sao anh cảm thấy hơi là lạ, cũng cảm thấy cách xưng hô của cô hơi kỳ cục: “Bà chủ Trình đừng khách sáo như thế, cô gọi tôi là Diệp Dư Chiêu hoặc Dư Chiêu là được!”
“Vậy anh cũng có thể gọi tôi là Nguyên Hoa hoặc Trình Nguyên Hoa, đừng có lúc nào cũng gọi tôi là bà chủ Trình. Với quan hệ giữa chúng ta, anh không cần phải khách sáo như vậy!” Trình Nguyên Hoa cười càng rạng rỡ hơn.
Khách sáo gì chứ!
Nếu anh ấy cứ khách sáo như vậy thì sao này cô tìm anh để nhờ vả như nào được?
Vẻ mặt Diệp Dư Chiêu càng kỳ quái hơn, anh nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn cất tiếng gọi: “Nguyên Hoa…”
Trình Nguyên Hoa vẫn cười tươi như cũ, dịu giọng hỏi: “Thức ăn hôm nay có ngon không? Anh có ưng ý không?”
“Ngon, ưng ý.”
Diệp Dư Chiêu đáp một câu cứng ngắc, anh trả lời xong lại cảm thấy hơi là lạ, bèn bổ sung thêm một câu: “Những món do bà chủ Trình nấu đều rất ngon!”
Đúng là cực kỳ ngon, thế nên mỗi lần đến đây, anh đều bối rối không biết nên ăn món nào trước, ăn những món nào và gói những món nào về, bối rối suốt chặng đường từ công ty đến tiệm.
Khó khăn lắm mới nghĩ thông, nhưng vừa đọc thực đơn xong thì anh lại bối rối ngay lập tức.
“Vậy là tốt rồi, anh thích là được!” Trình Nguyên Hoa cười giống hệt như con sói đội lốt bà ngoại, lại còn nói thêm: “Anh Diệp, anh có muốn ăn thêm món nào nữa không? Tôi nấu cho anh!”
“Làm vậy… không hay lắm đâu nhỉ?” Diệp Dư Chiêu chần chờ.
Trình Nguyên Hoa nghiêm nét mặt: “Có gì mà không hay chứ? Anh giúp tôi nhiều lần như vậy, anh muốn ăn gì tôi cũng nấu cho anh, trùng hợp dạo này chưa có món mới!”
Không có cái gì không hay cả, anh cứ ăn cho thỏa thích, sau này tiếp tục giúp tôi là được.
Nguyên liệu của canh Dưỡng sinh đã khó tìm như vậy, nếu sau này thật sự mua được canh Kéo dài tuổi thọ, có lẽ sẽ có những nguyên liệu hiếm có khó tìm hơn nữa, đến lúc đó cô không tìm Diệp Dư Chiêu nhờ cậy thì còn biết tìm ai được chứ?
Thế nên tuyệt đối đừng khách sáo!
Bị Trình Nguyên Hoa nhìn bằng ánh mắt nhiệt tình như thế, Diệp Dư Chiêu càng lúc càng ngượng ngùng hơn, gương mặt điển trai hiện lên nét thẹn thùng: “Có điều, thật sự bỗng chốc tôi không thể nghĩ được ra mình muốn ăn gì…”
Trước kia có rất nhiều món anh không được nếm thử, dù có được ăn cũng không thể ăn. Những món mà Trình Nguyên Hoa nấu đều là cao lương mỹ vị đối với anh, mỹ thực tuyệt vời, cô nấu gì anh cũng thấy ngon!
Chỉ vì được ăn ngon mà dạo này anh thường xuyên lái xe từ tổng công ty ở thành phố Bạch Dương.
Cũng may lái xe trên đường cao tốc không đến ba giờ, cũng không tính là quá xa.
Quay về chờ tài xế về, có tài xế lái xe và đổi sang xe công thì đi lại càng tiện hơn.
Diệp Dư Chiêu không kìm lòng được mà nghĩ vậy.
“Vậy trước đây có món nào mà anh chưa được ăn, bây giờ lại rất muốn ăn không? Hoặc là từng nghe người khác nhắc đến rồi nhớ mãi đến bây giờ không?” Trình Nguyên Hoa nghiêng nghiêng đầu.
Bây giờ cô cực kỳ muốn xun xoe xu nịnh, thế nên cô tiếp tục gặng hỏi.
Diệp Dư Chiêu cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Không nói thì thôi, đã nhắc đến thì anh đúng là nghĩ đến một món… món thịt kho tàu.
Hồi nhỏ vị giác của anh không giống với người khác, nhưng nếu đã đói bụng thì món đó có khó ăn cỡ nào, anh cũng ăn được.
Hồi còn nhỏ, anh tưởng tất cả mọi người đều giống mình.
Mãi đến khi anh học mầm non, lúc đó nhà trẻ vẫn còn lưu hành kiểu mang cơm của mình đi, anh cũng mang một hộp cơm theo.
Nhưng trái ngược với các bạn luôn luôn mong chờ đến giờ ăn cơm, anh chẳng có cảm giác thèm ăn chút nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất