Ngồi bên cạnh anh là một nhóc mập, mỗi khi đến giờ ăn cơm, hai người mỗi người cầm một hộp cơm. Thức ăn trong hộp của anh khá thanh đạm, đó là một số món hiếm có mà anh cảm thấy không khó ăn, có thể ăn được.
Nhưng nhóc mập ngồi bên cạnh lại ăn rất tốt, trong bát của nhóc mập toàn là thịt với tôm. Nhóc mập đó gắp hết rau củ dưa muối sang một bên, chỉ ăn mỗi thịt.
Vừa ăn vừa chép chép miệng.
Diệp Dư Chiêu ăn như nhai giấy, nhìn nhóc mập ăn uống với vẻ mặt hưởng thụ.
Vậy chưa tính là gì, nhóc mập ăn no xong ợ một hơi rồi còn nói với hai bé trước mặt rằng: “Ngon thật luôn! Cơ mà thịt kho tàu mẹ tớ nấu còn ngon hơn nữa! Cực kỳ cực kỳ ngon, ngày mai tớ sẽ mang thịt kho tàu, có thịt kho tàu thì tớ có thể ăn tận ba bát cơm!”
Lúc nhóc mập nói chuyện, cậu nhóc còn giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt rất đỗi tự hào.
Hai cô bé ngồi đằng trước hâm mộ ra mặt, còn Diệp Dư Chiêu thì đực mặt ngồi bên cạnh.
Hôm nay, Diệp Dư Chiêu không đi học.
Một là anh ghét bạn bè quá ngây thơ, hai là anh cảm thấy bản thân không chơi được với mấy đứa nhóc con nít đó.
Tất nhiên, còn một nguyên nhân nữa đó là… Diệp Dư Chiêu không muốn lúc mình ăn cơm như nhai giấy, nhóc mập ngồi bên cạnh ăn khỏe như thần trùng, ăn được tận ba bát cơm với thịt kho tàu.
Anh chưa từng ăn thịt kho tàu, nhưng anh nghĩ đó là một món ăn cực kỳ ngon.
Trước kia anh không được nếm hương vị thơm ngon của mỹ thực, còn tưởng tất cả đồ ăn đều đắng cay khó nuốt, thế nên cũng không nghĩ đến thịt kho tàu.
Nhưng bây giờ anh đã biết mỹ thực cũng có hương vị thơm ngon, vừa mới nãy anh chợt nhớ ra món thịt kho tàu.
“Thịt kho tàu…” Diệp Dư Chiêu lẩm nhẩm.
Trình Nguyên Hoa thoáng sửng sốt, cô còn tưởng Diệp Dư Chiêu sẽ nói ra tên một món ăn nào đó cao siêu, nhưng cô thật sự không ngờ ấy thế mà lại là một món hết sức đơn giản.
Thế nên Trình Nguyên Hoa đồng ý ngay tắp lự: “Không thành vấn đề! Anh chờ em nhé, ngày mai tôi sẽ nấu cho anh!”
Chẳng phải chỉ là thịt kho tàu thôi sao. Chỉ cần Diệp Dư Chiêu chịu giúp cô, thịt luộc tàu cô cũng làm được!
…
Ngày hôm sau, đợi đến buổi trưa khách hàng đi hết, Trình Nguyên Hoa thật sự bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu thịt kho tàu cho Diệp Dư Chiêu.
Chú Nam xáp lại gần, lắp bắp.
Trình Nguyên Hoa nhìn về phía ông ấy: “Chú Nam, chú đừng nói nữa, tôi thực sự không muốn làm chuyện này đâu.”
Chú Nam thở dài, ngồi xuống băng ghế cạnh bệ bếp, ánh mắt toát lên nét ai oán.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Chú Nam lại buông tiếng thở dài lần nữa, ỉu xìu nói: “Hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực như tôi càng ngày càng mất quyền lợi. Thấy thời hạn đại hội quyết định càng ngày càng gần, mấy lão già kia càng ngày càng chèn ép tôi!”
Chú Nam đang buồn phiền thì Lưu Toàn Phúc ôm bó củi đi vào phòng bếp.
Đúng vậy, món thịt kho tàu này phải nấu bằng bếp củi truyền thống mới ngon.
Nghe chú Nam nói vậy, Lưu Toàn Phúc không nhịn được mà hỏi: “Chú Nam, bọn họ định chọn ai?”
Giọng điệu chú Nam tràn ngập sự phẫn nộ: “Nhà hàng Đỉnh Ngự!”
Ông ấy vừa dứt lời, Lưu Toàn Phúc nhíu mày: “Không ngờ là bọn họ…”
Trình Nguyên Hoa cũng nhíu mày, cô biết Đỉnh Ngự.
“Bọn họ thì sao?” Dương Lâm tò mò hỏi.
Ngay sau đó, Từ Tú Uyển và Sư Huyền cũng bước vào, nét mặt tò mò chẳng kém.
Ngay cả người đến sau là Diệp Dư Chiêu cũng vào phòng bếp, dỏng tai hóng chuyện.
Lưu Toàn Phúc vừa nhóm lửa vừa nói: “Tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe người trong giới ẩm thực đồn lại thôi. Những nhà nòi đầu bếp đều coi trọng bí kíp kế thừa, chỉ mở một hai nhà hàng. Cho dù chỉ mở vài nhà hàng thì đều là các học trò tài giỏi đứng bếp.”
“Ừm, thì sao?” Sư Huyền gặng hỏi.
“Nhưng nhà hàng gia đình Đỉnh Ngự thì không như vậy. Chủ tiệm hiện tại của bọn họ là Từ Ngọc, trước kia chỉ là chủ một mỏ than, sau đó khai thác mỏ than không thu được lợi nhuận nên bọn họ mới để ý đến ngành ẩm thực.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất