Thứ mà ông ấy coi là bí mật đã bị Trình Nguyên Hoa biết từ lâu thật lâu rồi???
Sau lưng chú Nam, Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền nhón nhân chuẩn bị chuồn đi.
Chú Nam: “Trả đầu sư tử cho chú!! Trả cá viên cho chú!! Trả lê viên ngào đường mật cho chú!!”
Thế là bị mất trắng rồi!
Hóa ra bà chủ Trình còn biết sớm hơn tụi nó!
Chú Nam mỗi tay tóm lấy một đứa, phun ra hai ngụm máu.
Bữa cơm tối.
“Khụ khụ.” Chú Nam xụ mặt ho khan một tiếng.
Tay Lưu Toàn Phúc cứng đờ, sau đó cậu thở dài, gắp cá viên và đầu sư tử của mình cho chú Nam hết.
Chú Nam lại nhìn Sư Huyền ho khan một tiếng.
Sư Huyền thở dài, rối rắm một lúc rồi quyến luyến đặt cá viên vào bát của chú Nam.
… Anh ta mới ăn lê viên ngào đường mật cách đây không lâu nên còn tiếc nuối, đầu sư tử cũng thế, chỉ có cá viên là ăn cách đây lâu hơn tí.
Nhưng thật ra anh ta cũng tiếc lắm chứ bộ!!
“Mọi người đang…” Trình Nguyên Hoa nheo mắt.
Lưu Toàn Phúc cúi đầu và cơm, lẩm bẩm một câu: “Tung hoành trên đời, của thiên trả địa.”
Sư Huyền cũng lẩm bẩm một câu: “Tôi là người ăn chay, không nói nhiều!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Trò chơi của bọn họ, cô không can thiệp vào vẫn hơn.
Cô vươn đũa gắp thức ăn cho ông ngoại bà ngoại, nhận lại là hai nụ cười từ ái.
Thân phận của Phùng Nam Bình đã bại lộ, ông ấy bèn nói thẳng mục đích của mình khi đến đây.
Tuy rằng Trình Nguyên Hoa không tống cổ ông ấy ra khỏi tiệm nhưng lần nào cũng kiên quyết từ chối, một mực không đồng ý.
Quả thật là cô đã phải lo toan quá nhiều việc, không còn hơi sức đâu mà làm thêm việc khác nữa.
Bây giờ thứ quan trọng nhất trong lòng cô là canh Dưỡng sinh.
Để tìm kiếm đầy đủ nguyên liệu cho món canh Dưỡng sinh, đành phải làm phiền Diệp Dư Chiêu vất vả lùng sục khắp nơi giúp cô. Cũng may nguyên liệu và dược liệu đều đã chuẩn bị gần đủ, nguyên liệu quan trọng nhất là ba ba cũng đang được nuôi ở hậu viện.
Đợi đến khi Diệp Dư Chiêu mang nguyên liệu phụ cuối cùng đến, rốt cuộc món canh Dưỡng sinh cũng được thực hiện.
Những nguyên liệu phối hợp này rất khó tìm, ấy thế mà Diệp Dư Chiêu đã sai người đi tìm kiếm còn ra thời hạn. Lúc mang đến cho Trình Nguyên Hoa, anh chỉ còn cách báo cho cô một cái giá phải chăng, đúng là làm cho người ta đỡ lo!
Trình Nguyên Hoa kích động, tầm mắt chú ý đến Diệp Dư Chiêu ngồi ăn bên cạnh, cầm lòng không được mà quan tâm anh hơn.
Những người trong tiệm của cô đều có gia thế, nhưng tất cả đều không thể nào tin cậy được, chỉ có mỗi vị thực khách Diệp Dư Chiêu này là mới thật sự đáng tin cậy.
Bất luận là muốn gì, chỉ cần nhờ anh là có thể có được thứ đó.
Hơn nữa người ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần để dành suất cơm trong tiệm cho anh là được, với lại anh vẫn thanh toán như bình thường.
Vừa đáng tin cậy vừa tốt bụng, đào đâu ra được vị thực khách tốt tính như vậy chứ?
Hiếm có khó tìm lắm, Trình Nguyên Hoa nghĩ vậy bèn lấy lòng Diệp Dư Chiêu hơn.
Đợi đến khi canh Dưỡng sinh được hoàn thiện, cô còn phải nhờ anh tìm người kiểm tra, không biết sau này còn phải nhờ vả anh bao nhiêu lần nữa!
Rất cần lấy lòng!
Cha Trình Trường Tây và mẹ Dương Thiến Thiến của Trình Nguyên Hoa đã từng nói đùa rằng con gái của bọn họ là dạng người “không được hời sẽ không dậy sớm”, chuyện nào không được lợi, nếu có thể không cần làm thì chắc chắn cô sẽ không làm.
Cô cảm thấy cách sống đó của mình không có vấn đề gì, không được lợi lộc gì thì tại sao cô phải bỏ công bỏ sức chứ?
Trình Nguyên Hoa nghĩ vậy, bèn cười tươi đi đến chỗ Diệp Dư Chiêu, ngồi đối diện anh, nói bằng giọng ôn hòa: “Anh Diệp, ngon không?”
Khi cô cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cùng với đó là hai má lúm đồng tiền xinh xắn, rất dễ khiến đối phương mềm lòng.
Hơn nữa ánh mắt của cô… thật sự hơi nhiệt tình quá mức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất