Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Sư Huyền lại hỏi: “Vậy chú mai danh ẩn tích ở đây thì cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Không biết.” Chú Nam lắc đầu: “Chờ chú quan sát xem Trình Ký có thể tiến xa hơn nữa được không, nhân tiện tạo mối quan hệ tốt với bà chủ Trình, xem tình hình mà làm, tìm đúng cơ hội, biết đâu con bé lại đồng ý!”
Lưu Toàn Phúc: “Cháu chống mắt lên xem.”
Sư Huyền đảo mắt: “Chú Nam, bây giờ tôi cũng đã biết bí mật của chú, nếu muốn tôi không tiết lộ bí mật này ra ngoài thì có phải chú cũng nên lấy lòng tôi đúng không?”
Chú Nam trợn trừng mắt, ánh mắt toát lên sự ngỡ ngàng: “Cậu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy hả!!”
“Cái gì mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của?” Trình Nguyên Hoa đi ra từ phòng bếp, đi về phía cây lê, buột miệng hỏi.
Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền nhanh chóng đứng dậy, đi hái quả lê giúp Trình Nguyên Hoa.
“Không có gì, không có gì!” Chú Nam nói một lèo.
Trình Nguyên Hoa dừng bước, nhìn ba người bằng ánh mắt hoài nghi: “Chú Nam để bọn họ tóm được nhược điểm nào à? Sao mấy người cứ là lạ vậy?”
“Làm gì có nhược điểm nào!” Chú Nam cuống cuồng.
Sư Huyền làm bộ thâm sâu: “Đúng vậy, làm gì có nhược điểm nào, chú Nam thì có bí mật gì được chứ?”
Lưu Toàn Phúc cũng cười xấu xa y chang: “Cũng không hẳn đâu. Cơ mà người có thân phận như chú Nam sao có thể bị chúng ta uy hiếp được chứ!”
Chú Nam sợ đến mức toát mồ hôi lạnh: “Nói nhăng nói cuội… Chú làm gì có thân phận nào hả?!”
“Thân phận?” Trình Nguyên Hoa nhướng mày.
Chú Nam đang định giải thích thì Trình Nguyên Hoa lại nói: “Thân phận mà bọn họ nói là ám chỉ thân phận hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực của chú ấy hả, Phùng Nam Bình?”
Những lời chú Nam định nói đều nghẹn trong cổ họng, gương mặt đỏ bừng, tràn ngập vẻ không thể tin được.
Ấy thế mà Trình Nguyên Hoa lại biết?!
Chú Nam sợ ngây người.
Gương mặt ông ấy đỏ bừng lên, trán nổi gân xanh, đôi mắt trừng to thật to, nhìn chằm chằm Trình Nguyên Hoa.
Ngay khi xác thực là Trình Nguyên Hoa đã biết thân phận của mình, ông ấy quay phắt đầu lại.
Tầm mắt ông ấy nhìn về phía Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền, toát lên sự phẫn nộ.
… Phản đồ!
Tuy nhiên vẻ mặt hai người kia cũng hoảng hốt chẳng kém, hiển nhiên là không ngờ Trình Nguyên Hoa lại biết chuyện này.
Thấy chú Nam nhìn về phía mình, Lưu Toàn Phúc giơ tay: “Cháu không nói, thật đấy!”
Sư Huyền cũng nhanh miệng nói: “Tôi vừa mới biết được, dù muốn nói cũng không có cơ hội mà!”
Chú Nam suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, tầm mắt ông ấy lại quay về phía Trình Nguyên Hoa với vẻ không thể tin được.
“Nếu mấy đứa không nói thì làm sao bà chủ Trình lại biết được?!”
Lưu Toàn Phúc cầm quả lê chạy một mạch đến đây, đôi mắt ánh lên sự tò mò: “Sư phụ, rốt cuộc tại sao sư phụ lại biết được?”
Sư Huyền cũng cầm quả lên chạy đến: “Đúng rồi bà chủ Trình, lúc nào thì cô biết vậy?”
Trình Nguyên Hoa nhận lấy quả lê, nụ cười nhàn nhạt hé nở trên gương mặt: “Ngày hôm sau sau khi chú Nam đến là tôi đã biết rồi.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Sư Huyền: “…”
Chú Nam: “…”
Sớm như vậy ư?!
“Không thể nào! Rốt cuộc tôi để lộ sơ hở ở đâu?!” Chú Nam vẫn không thể tin được.
Trình Nguyên Hoa nhàn nhạt liếc ông ấy một cái rồi xoay người đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Ngày hôm sau sau khi đến, chú Nam đưa giấy kiểm tra sức khỏe cho tôi. Tuy tôi không xem kỹ nhưng vẫn kịp đọc được tên Phùng Bình Nam.”
Lúc ấy thấy tên chú Nam xong, Trình Nguyên Hoa nghĩ khả năng người này là hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực là hơn nửa rồi. Cô lại lên mạng tìm kiếm một lúc thì thấy ảnh chụp, lúc ấy đã chắc chắn thân phận của chú Nam.
Nếu không chú Nam ăn dầm nằm dề ở đây lâu như vậy, làm thì ít ăn thì nhiều, Trình Nguyên Hoa để ông ấy ở lại chẳng qua là bởi đối phương hiểu biết sâu rộng, có thể giải đáp một số thắc mắc của cô.
Làm gì có nhân viên nào có đãi ngộ tốt như ông ấy?
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, quay vào phòng bếp nấu cơm.
Chú Nam đứng ngây người tại chỗ, hai mắt đờ đẫn, hơi dại ra.
Thế nên…

Ads
';
Advertisement