Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Những gia đình như bọn họ rất coi trọng việc truyền thừa, Lưu Toàn Phúc là con trai của ông ta nên tự nhiên ông ta sẽ muốn đón cậu về để sau này trở thành đương gia cùng đầu bếp của nhà hàng Lưu Gia, tiếp đó truyền bí phương ẩm thực Giang Tô của Lưu gia cho cậu, để câu đem nó phát triển rộng rãi hơn.
Nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, đầu bếp cũng cần phải có thời gian để tìm hiểu và thực hành.
Cuộc sống dài đằng đẵng lại khô khan như vậy Lưu Cẩm Vinh đã trải qua không biết bao nhiêu năm, cũng biết đây là vận mệnh mà con trai mình không thể tránh khỏi.
Năm ngoái con trai tốt nghiệp, vụng trộm “bỏ nhà đi”, Lưu Cẩm Vinh không lập tức bắt người trở về bởi vì ông ta muốn cho cậu một năm tự do, thừa dịp tuổi trẻ có thể đi nhiều hơn.
Đợi đến khi đi một hai năm, lại trở về Tô Châu thì sẽ tiếp nhận truyền thừa Lưu Gia.
Nhưng ông ta lại không ngờ tới thằng nhóc này lại ở lại đây, còn bái sư, muốn ở lại chỗ này ít nhất mười năm.
Tuổi này chính là thời điểm học trù nghệ tốt nhất, cậu muốn ở bên ngoài ít nhất mười năm, nếu là trước đây Lưu Cẩm Vinh đánh chết cũng sẽ không đồng ý.
Trước khi đến đây, ông ta đã nghĩ bất luận như thế nào đi nữa, cho dù trói lại cũng phải mang được người trở về.
Nhưng mà bây giờ…
Ánh mắt Lưu Cẩm Vinh phức tạp.
Bên cạnh, Lưu Toàn Phúc ngủ ngon còn lẩm bẩm một câu: “Ngon…”
Lưu Cẩm Vinh kinh ngạc, lập tức cười đến bất đắc dĩ.
Tiểu tử thúi này, nằm mơ cũng thấy mình đang ăn!
Nhưng mà… Nó thực sự ngon.
Ngày hôm sau, Trình Nguyên Hoa lên món ăn mới – thịt cua viên đầu sư tử hầm.
Giá thành cũng rất đắt, bằng với gà hầm nấm, 388 tệ.
Cua cũng đã đổi loại mới, không phải là loại tốt đắt tiền lúc trước Diệp Dư Chiêu đem tới mà loại cua biển khác có chất lượng không tồi, mỗi ngày bọn họ cần không nhiều lắm nhưng lại yêu cầu phải tươi thành ra giá cũng không rẻ.
Cho nên giá cả 388 tệ kỳ thật cũng không tính là quá đắt, Trình Nguyên Hoa muốn được tài phú vì vậy đối với tiền tài không còn dục vọng theo đuổi quá mãnh liệt.
Món ăn này vừa ra mắt, lập tức trở thành tâm điểm của mọi khách hàng, ai cũng gọi làm món chính.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký càng ngày càng có nhiều món ăn, thậm chí còn có hai món tráng miệng, trước kia chỉ cần tới một lần là đã có thể gọi hết đồ ăn, hiện tại cũng trở thành phải cân nhắc lựa chọn.
Chuyện này đã làm cho không ít người buồn phiền, muốn cái này lại muốn cái kia.
Quán ăn không giới hạn số lượng gọi, ăn không hết liền có thể đóng gói mang về, nhưng tình hình kinh tế của mọi người không phải ai cũng dư dả nên luôn phải một phen rối rắm lựa chọn.
Buổi sáng hôm nay của mọi người trong quán khá đơn giản, là cháo do chú Nam tự tay nấu, tuy đơn giản nhưng hương vị lại vô cùng ngon.
Đến buổi trưa vẫn như cũ là các món mỹ thực của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký do Trình Nguyên Hoa làm.
Lúc này, Lưu Cẩm Vinh không nói gì ngược lại còn nghiêm túc nhấm nháp, cho dù ăn cơm xong cũng không nói một câu, so sánh với ngày hôm qua phi thường trầm mặc.
Lưu Toàn Phúc thấy vậy có chút mờ mịt, vụng trộm hỏi: “Cha, cha sao vậy? Có phải lại đang nghĩ làm thế nào để đưa con trở về không?”
Lưu Cẩm Vinh trợn trắng mắt: “Vậy con sẽ trở về sao?”
Lưu Toàn Phúc ra sức lắc đầu: “Không! Con sẽ không trở về đâu!”
Lưu Cẩm Vinh không nói lời nào nữa, ủ rũ ngồi xuống trong sân, tầm mắt nhìn một hướng ngẩn người, ánh mắt đờ đẫn.
Ông ta không nói lời nào cũng không đề cập đến chuyện dẫn Lưu Toàn Phúc đi, bộ dáng thật sự có chút dọa người, ai cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.

Trong phòng bếp.
“Sư phụ, tôi thật sự không muốn đi, cầu xin chị đừng để cha tôi dẫn tôi đi!” Lưu Toàn Phúc ánh mắt cầu khẩn.

Ads
';
Advertisement