Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trình Nguyên Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu thật sự quyết định ở lại nơi này, theo học tập một đầu bếp không ưu tú bằng cha cậu ư?”
Lưu Toàn Phúc hùng hồn trả lời: “Đúng vậy! Tôi thích ở đây, tôi sẽ ở lại!”
Giọng nói vô cùng dứt khoát không chút do dự.
“Vậy để tôi đi nói chuyện với cha cậu một chút.” Nói xong, Trình Nguyên Hoa đi về phía Lưu Cẩm Vinh.
Đối phương đang ngồi trên ghế, bên cạnh có trà, nhưng ông ta cũng không để ý đến chuyện uống.
“Chú Lưu, chú đang suy nghĩ gì thế?” Trình Nguyên Hoa ngồi xuống bên cạnh, rót cho mình một ly nước: “Còn đang suy nghĩ làm thế nào mang con trai mình trở về sao?”
Lưu Cẩm Vinh thấy người đến là Trình Nguyên Hoa thân thể hơi ngồi thẳng một chút, ánh mắt lại vô cùng phức tạp: “Cô thật lòng thu con trai tôi làm đồ đệ sao?”
“Nếu cậu ấy đã gọi tôi là sư phụ, tôi đương nhiên cũng coi cậu ấy là đồ đệ.” Trình Nguyên Hoa nghiêm túc trả lời.
Ban đầu, quan hệ sư trò của bọn họ giống như là đùa giỡn, nhưng bởi vì sự nghiêm túc của Lưu Toàn Phúc cùng với cuộc đối thoại của hai người ở trong phòng bếp vừa rồi, Trình Nguyên Hoa đã quyết định sẽ thật sự thu Lưu Toàn Phúc là đồ đệ.
Những công thức của hệ thống quả thật trân quý, nhưng chỉ một mình cô truyền bá sẽ không đủ.
Tuổi thọ của con người có hạn, đợi đến khi cô gom đủ tài phú mua canh Kéo dài tuổi thọ, có lẽ sẽ không muốn mở thêm quán ăn nữa.
Huống hồ, cả đời này dù cô có gắn liền với quán ăn đi chăng nữa, thì đến lúc chết những công thức này cũng sẽ không còn.
Trình Nguyên Hoa cuối cùng cũng sẽ có một ngày sẽ đem những món ăn mua được dạy cho người khác.
Lưu Toàn Phúc nếu thật sự kiên trì, còn nguyện ý ở chỗ này làm cho cô tối thiểu mười năm, thì cô cũng sẽ nguyện ý chậm rãi chỉ dạy cho cậu, để cho những công thức này chậm rãi được truyền thừa.
Lưu Cẩm Vinh càng thêm rối rắm, ánh mắt cũng càng thêm phức tạp: “Từ khi còn bé thằng nhóc đã tiếp xúc với ẩm thực Giang Tô, còn cô theo ẩm thực Sơn Đông, cho dù cô biết nấu một ít món ăn hệ khác, nhưng vẫn không bằng Lưu Gia chúng ta gây dựng trên con đường ẩm thực Giang Tô, thằng nhóc học ẩm thực Giang Tô sẽ tốt hơn ẩm thực Sơn Đông!”
“Trước tiên không tranh cãi về hệ ẩm thực, cứ coi như là tôi chỉ biết ẩm thực Sơn Đông đi, nếu cậu ấy muốn học ẩm thực Sơn Đông ông thật sự sẽ không cho phép cậu ấy học sao?” Ánh mắt Trình Nguyên Hoa mang theo kinh ngạc.
“Tất nhiên! Nhà họ Lưu chúng tôi ở Tô Châu rất nổi tiếng, từ lúc tôi tiếp nhận truyền thừa đến nay vẫn làm rất tốt, cũng rất ngon, nhà họ Lưu từ rất lâu trước đây đã bắt đầu nấu món ăn Giang Tô, đến thế hệ này của thằng nhóc nếu đột nhiên thay đổi thì tôi làm sao có thể nhìn mặt tổ tông nhà họ Lưu đây!” Lưu Cẩm Vinh trên mặt mang theo bi thương nói: “Lại nói món ăn Giang Tô tinh xảo như vậy, ẩm thực Sơn Đông sao có thể so sánh được!”
Trình Nguyên Hoa không nghe được nữa, lập tức cãi lại: “Ẩm thực Sơn Đông thì làm sao chứ? Món ăn cung đình của Sơn Đông luôn đứng ở vị trí thứ nhất đấy, nói chuyện thì cứ nói bình thường thôi, tại sao lại xem thường ẩm thực Sơn Đông?”
Những đầu bếp già phân chia phe phái này chính là như vậy, luôn cảm thấy hệ ẩm thực mà mình học mới là món tinh thâm nhất, thậm chí cảm thấy món ăn mình học mới là ưu tú nhất của các hệ ẩm thực.
Mỗi năm, các hiệp hội ẩm thực đều tranh cãi về chủ đề này trong rất nhiều ngày.
Trước kia ông cụ Trình cùng Trình Trường Tây đã nói qua những chuyện này cho Trình Nguyên Hoa nghe, thậm chí nói còn rất sinh động, mỗi khi họp, các đầu bếp các hệ ẩm thực lớn đều hận không thể hô to tên món ăn của mình.
Những người mới ngồi ở đấy đều được xem là vô danh tiểu tốt.
Những phe phái lớn tranh giành, đối với rất nhiều đầu bếp mà nói, vẫn là một chuyện phi thường trọng yếu.

Ads
';
Advertisement