Từ ngày đó trở đi, bọn họ liền đem Trình Trường Đông đá ra khỏi vòng tròn quan hệ.
Nhưng còn chưa kịp nói với Hiệp hội Mỹ thực một câu, ông ta đã tới Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, sau đó… Gặp được Trình Nguyên Hoa.
“Nếu cô là truyền nhân của ẩm thực Sơn Đông, sao lại có thể làm các món ăn khác tốt như vậy?” Lưu Cẩm Vinh híp mắt, vẫn không tin Trình Nguyên Hoa chưa từng học qua các món ăn khác.
Trình Nguyên Hoa vừa lau tay, vừa thản nhiên trả lời: “Truyền nhân Sơn Đông thì không thể làm những món ăn khác sao? Chuyên về một món ăn hay làm qua tất cả các hệ ẩm thực đều là sự tự do của đầu bếp, phân biệt chi tiết như vậy để làm gì? Hơn nữa chỉ vì lý do tôi từ nhỏ đã đã tiếp xúc với món ăn Sơn Đông mà ông liền quy chụp tôi không thể làm tốt các món ăn sao?”
Lưu Cẩm Vinh nghẹn họng.
Câu trả lời này tuy có chút qua loa, nhưng trên thực tế đúng là rất hợp lý.
Bọn họ mỗi người đều chuyên về một hệ ẩm thực và luôn xuất sắc ở hệ đấy, chỉ một hệ thôi là đã bao la công thức để nghiên cứu.
Cũng bởi vì vậy… Bọn họ cũng không nhất thiết phải học làm hết tất cả các hệ món ăn.
Trình Nguyên Hoa nguyện ý học nấu tất cả các hệ món ăn, hơn nữa còn làm rất tốt, đó là sự tự do và tài năng của cô.
Thật sự là…
Đau tim quá mà.
Lưu Cẩm Vinh lẩm bẩm một câu: “Vậy khi mở quán ăn này cô dự định dùng hệ ẩm thực nào để tạo ra danh tiếng?”
Đầu bếp già như bọn họ đều chuyên tâm vào một hệ ẩm thực để tạo ra món chiêu bài vang danh, ví dụ như nếu có người nhắc tới ẩm thực Giang Tô, nói về những nơi nấu món ăn Giang Tô ngon tuyệt đối sẽ có nói đến tên của Nhà hàng Lưu Gia, sau đó lại nói đến món ăn đặc trưng của nhà hàng bọn họ là cái gì…
Nhưng nếu làm tốt hết tất cả các hệ món ăn, lúc có được danh tiếng không phải sẽ áp đảo hết tất cả các chiêu bài cũ của bọn họ sao?
Trình Nguyên Hoa buông khăn mặt xuống, nhìn Lưu Cẩm Vinh một cái, thản nhiên trả lời: “Chiêu bài của tôi chính là Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, món ăn đặc trưng là tất cả các món ăn trong quán.”
Nói xong, Trình Nguyên Hoa chống thắt lưng, xoay người đi về phía phòng phía sau.
Lưu Cẩm Vinh: “…”
Chậc, thật ngông cuồng.
Lại nghĩ đến món ăn tối nay cùng trác tương miến vừa ăn xong…
Chậc, CMN đúng là đồ tư bản ngông cuồng mà!
Thật đáng giận.
Tối hôm đó, Lưu Toàn Phúc dẫn Lưu Cẩm Vinh về hướng trong thôn.
Vốn dĩ trước đây Lưu Toàn Phúc luôn thuê nhà, nhưng khi chuyện Trình Nguyên Hoa chuẩn bị ở bên cạnh Tiệm Mỹ Thực Trình Ký xây thêm một tòa nhà khác để chủ nhà Lưu Toàn Phúc thuê phòng kia biết được, người nọ đã lập tức tới cửa nói muốn bán căn nhà của mình mà giá cả đưa ra cũng không tính là cao.
Nhà ở nơi này trên cơ bản không bán được, người nhà bán nhà kia thì luôn ở trong thành phố về sau cũng không định sẽ trở về, nhà vẫn luôn để trống, bán hay không cũng không mất mát gì.
Bọn họ cũng chỉ là mang theo tâm tư đến hỏi thử, không ngờ Trình Nguyên Hoa lại nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng còn quyết định mua lại.
Lưu Toàn Phúc đã tìm một công ty trang trí, hiện đang cải tạo lại tất cả trong ngoài căn nhà.
Vì vậy, họ tạm thời chỉ có thể ở lại trong một căn nhà thuê của người trong thôn dài hạn.
Hai người là cha con, đương nhiên tối nay ở chung một phòng.
Lưu Cẩm Vinh hỏi kỹ chuyện xảy ra sau khi Lưu Toàn Phúc đến đây.
Lưu Toàn Phúc nói đến hưng trí bừng bừng, nói từ sự khiếp sợ lúc ban đầu của mình đến lúc rút thăm trúng thưởng mời ba người ăn cơm, lại nói đến chuyện cậu giúp Trình Ký mở cửa hàng online, rồi quán ăn online làm ăn tốt bao nhiêu, weibo của cậu có bao nhiêu náo nhiệt…
Lưu Toàn Phúc nói rất nhiều, cũng nói rất cao hứng.
Nói xong, cậu liền ngủ thiếp đi.
Nhưng Lưu Cẩm Vinh không ngủ được, ông ta không chỉ ngủ không được mà ngược lại còn vô cùng phiền lòng, tâm rối loạn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất