Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Những món ăn này đều có những điểm đặc trưng riêng, tuy so với hương vị truyền thống có chút khác biệt nhưng chính sự khác biệt đó lại làm cho người ăn cảm nhận được sự mỹ vị đến cực điểm, làm cho món ăn nguyên bản được nâng lên một tầng cao hơn.
Ông ta bị sốc đến nỗi không biết phải nói gì.
Chờ đến lúc Lưu Cẩm Vinh khiếp sợ xong những người khác cũng đều đã ăn cơm xong, tất cả đĩa trên bàn đã trống rỗng, nếu không phải Lưu Toàn Phúc giúp cướp thức ăn ông ta ngay cả nhấm nháp một chút cũng không có khả năng.
Rất rõ ràng, cả bàn thức ăn như vậy cũng không đủ ăn.
“Hôm nay, vì cớ gì mà mọi người lại ăn nhanh như vậy!” Lưu Toàn Phúc hạ thấp giọng, trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Sư Huyền lau miệng, thản nhiên nói: “Cha cậu không phải ghét bỏ đồ ăn ngon do bà chủ Trình làm sao? Cậu nhớ lại những gì ông ta đã nói vào ngày hôm nay đi, nếu ông ta ghét bỏ như vậy tại sao phải chừa cho ông ta ăn.”
Giọng nói không che giấu sự chán ghét một chút nào.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Thì ra là bởi vì những lời đắc tội với người khác của cha cậu ngày hôm nay…
Cậu nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi cậu cũng cảm thấy cha mình hôm nay thật sự có chút quá đáng.
Nếu đấy không phải cha ruột của mình, cậu chắc chắn đã mắng cho một trận nhớ đời.
Nhưng có một sự thật không thể phủ nhận đó là người kia chính là cha ruột của cậu, mà mục đích của người cha ruột đấy đến đây là bởi vì muốn dẫn cậu về nhà!
Lưu Cẩm Vinh lúc này cũng chú ý tới chuyện trên bàn đã không còn thức ăn, biểu tình của ông ta trong nháy mắt mờ mịt lập tức nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, vốn muốn nói cái gì đó lại nhìn thấy ba người kia liền bị nghẹn lại.
Ông ta ôm bát vẫn còn lại nửa chén cơm trắng nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Trên bàn không còn thức ăn nữa, trong nồi có còn hay không? Cha vẫn chưa nếm thử được những món ăn một cách cẩn thận.”
Lưu Toàn Phúc: “Không còn…”
“Nói cô gái nhỏ kia làm thêm một chút được không?” Giọng nói Lưu Cẩm Vinh mang theo thăm dò.
Lưu Toàn Phúc: “… Nếu cha không phải là cha con, con đã đánh cha rồi.”
Ánh mắt của Lưu Cẩm Vinh mang theo tia không thể tin được, sau đó hung hăng trừng mắt Lưu Toàn Phúc: “Cha sẽ đưa tiền!”
“Cho tiền cũng không có, quán ăn chúng con lúc này đã đóng cửa rồi, cho dù vẫn còn mở cửa, cha muốn ăn cũng phải bốc số xếp hàng.” Lưu Toàn Phúc nhìn cha cậu, không nói nữa mà thở dài.
Lưu Cẩm Vinh lúc này thật sự muốn cởi giày đánh con trai mình, nhưng nghĩ tới ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký còn có ba ngọn núi lớn…
Ông ta chỉ có thể thở dài rồi đặt bát đũa xuống.
Lưu Toàn Phúc: “Cha ơi, cha vẫn ăn chưa no đúng không? Nếu không thì, để con nấu cho cha một bát trác tương miến nhé?”
Cậu không đợi Lưu Cẩm Vinh trả lời đã lập tức chui vào phòng bếp.
Lưu Cẩm Vinh: “……” Tiểu tử thúi này, đã quên ông ta không thích ăn món làm từ bột mì kéo thủ công sao?!
Ông thở dài một lần nữa.
Haizz, những món ăn vừa rồi ông còn chưa cảm nhận được gì đã không còn gì để ăn rồi.
Nhưng mà… Phải công nhận nó thật sự rất ngon.
Ông ta chỉ mới vừa thưởng thức được một chút hương vị, sao những người này đã ăn xong rồi?
Không biết thức ăn ngon phải thưởng thức thật chậm rãi sao?
Sao lại ăn nhanh như vậy!
Hệt như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm!
Lưu Cẩm Vinh vừa nhớ suy nghĩ vừa oán giận, không đến mấy phút Lưu Toàn Phúc đã bưng một bát trác tương miến.
Cậu trực tiếp đặt ở trước mặt Lưu Cẩm Vinh, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Cha ăn trước, ngày mai lúc ăn cơm phải nhớ kỹ ăn trước rồi mới bình phẩm!”
Lưu Cẩm Vinh: “Cha không thích ăn…”
Nói một nửa, ông ta dừng lại, sau đó cúi đầu ngửi ngửi bên trong bát trác tương miến, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi.
Trác tương miến này sao lại thơm như vậy?!
Hương vị nồng đậm, lại mang theo vẻ mê người đến cực điểm, không chỉ một chút cũng không ngấy còn vô cùng khiến người ta thèm ăn.

Ads
';
Advertisement