Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ông ta chậm rãi nhai nuốt, lại nói: “Bên trong đầu sư tử có thịt cua, thịt cua làm rất tốt, nhờ hầm lâu nên thịt cua đã có chút khác, hương vị cũng nhạt… Chờ đã! Không đúng, không phải nhạt, là biến thành dư vị, sau khi mùi thịt tản ra, mùi cua mới nhàn nhạt tản ra… Dư vị vô cùng.”
Lưu Cẩm Vinh nuốt vào miệng, ánh mắt sáng ngời: “Ngon quá! Thật sự rất ngon! Tôi thật sự muốn ăn thêm để nếm thử xem mùi hương lúc mới cắn ra rốt cuộc là cái gì!”
Đũa của ông nhô ra, nhưng khi đến miệng nồi.
Biểu tình của Lưu Cẩm Vinh từ kinh hỉ lập tức biến thành kinh ngạc.
???
Bên trong nồi đất, đừng nói đầu sư tử, ngay cả miếng rau cũng không còn!
Mà những người khác, đang hưng trí bừng bừng ăn các món ăn khác, trên bàn mấy đĩa thức ăn đều đã trống rỗng một nửa.
Tất cả mọi người đều ăn đến vẻ mặt hưởng thụ, về phần bình luận vừa rồi của Lưu Cẩm Vinh, bọn họ bao gồm cả Lưu Toàn Phúc đều như đang dùng hành động để trả lời.
Ờ thì, chúng tôi chỉ cần ăn, còn bạn thích nói gì là chuyện của bạn, ok.
Lưu Cẩm Vinh: “…” Tại sao hoàn cảnh lúc này lại khác với suy nghĩ của ông ta vậy??
Bọn họ không phải nên thành kính nghe ông ta bình phẩm ư?!
Sao lại có thể làm lơ ông ta, thay vào đều chăm chú tranh giành các món ăn?
Lưu Cẩm Vinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn theo hướng đũa đang đưa lơ lửng giữa không trung.
Lưu Toàn Phúc vội vàng đem cá viên vừa mới tranh được đặt vào trong chén của ông ta, miệng còn nói: “Cha, mau ăn đi, ăn xong lại bình phẩm sau, hiện tại chờ cha bình phẩm xong thì cái gì cũng không còn.”
Đây chính là kinh nghiệm cậu tích lũy được đấy!
Diệp Dư Chiêu ngẩng đầu, cười như không cười: “Mập mạp, hai người thật sự đúng là cha nào con nấy.”
Trước đây, lần đầu tiên Lưu Toàn Phúc đến cũng vừa lúc Trình Nguyên Hoa làm ra thịt heo xé cay vị cá, cậu vẻ mặt say sưa bình phẩm, đợi đến khi mở mắt ra thì cái gì cũng không còn.
Phản ứng của hai cha con giống hệt nhau.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Lưu Cẩm Vinh lại phảng phất như không nghe thấy, tầm mắt của ông ta lúc này đều đặt ở trên cá viên trong chén, ông ta dùng đũa gắp cá viên, lập tức nhìn thấy cá viên run rẩy giống như sắp tan ra nhưng cuối cùng rung lắc như thế nào cũng không tan.
Lúc ông ta đút vào miệng, cá viên trơn mềm đến mức như muốn trượt thẳng vào miệng, đợi đến khi cắn ra liền nhanh chóng tan chảy, hương vị trong nháy mắt đem vị giác của ông ta xâm chiếm.
“Cá viên này…” Lưu Cẩm Vinh nuốt xuống, giọng nói có chút run rẩy: “Tên gọi là gì?”
“Cá viên súp.” Lưu Toàn Phúc vừa trả lời, vừa không ngừng gắp thức ăn cho cha mình.
Lưu Cẩm Vinh lặp lại cái tên, thầm nghĩ: ‘Đúng là một cái tên thích hợp.’
Quán ăn này chỉ cần dựa vào hai món ăn này thôi cũng thực sự có thể trụ trong một khoảng thời gian dài, thậm chí còn nổi tiếng.
Đầu bếp trẻ tuổi của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký là nhờ vào việc làm món cá viên này mà nổi tiếng sao?
Lưu Cẩm Vinh trong lòng cho rằng có lẽ Trình Nguyên Hoa chỉ làm được duy nhất món này là xuất sắc nhất, hương vị của món cá viên nếu để ông ta làm so ra vẫn kém hơn một chút.
Điều này cũng xem như bình thường bởi vì mỗi đầu bếp đều sẽ có sở trường của riêng mình, cho dù ông ta cũng là đầu bếp nhưng sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng mình làm cái gì cũng tốt hơn người khác.
Tuy nhiên, đợi đến khi ăn được món gà hầm nấm vẻ mặt Lưu Cẩm Vinh không khỏi thay đổi.
Kế tiếp, sau khi lại ăn đầu cá hấp ớt, thịt heo xé hương cá, mề gà xào cay, canh cá mỗi thứ một ít xong biểu tình của Lưu Cẩm Vinh đã không biết nên hình dung như thế nào nữa.
Trình Nguyên Hoa không phải dựa vào duy nhất một món ăn nào đó để nổi tiếng, mà tất cả những món ăn cô làm ra đều là tuyệt phẩm!
Đúng vậy!
Tất cả các món ăn đều là tuyệt phẩm!

Ads
';
Advertisement