Khi quán ăn ngày càng nổi tiếng, mỗi lần phân bàn đều hết chỗ trong nháy mắt và có xấp xỉ mười người ở mỗi bàn.
Còn có một số khách lâu năm luôn nhớ đến Trình Ký, họ đứng đợi ở của chờ những lượt khách ít người để vào cùng coi như ghép bàn.
Bây giờ thật khó để tìm được dịp vào ăn thỏa thích, Diệp Dư Chiêu đặc biệt biết ơn vì anh đã sớm có được ưu tiên.
Anh đã quen với những món ăn do Trình Nguyên Hoa nấu và anh không muốn ăn bất cứ thứ gì khác.
Khi anh bận công việc thì trợ lý tới đóng gói về cho anh còn lúc anh không bận việc thì luôn tự mình đến ăn cơm.
“Đến đây, bánh ngọt cho anh đây.” Trình Nguyên Hoa bưng hai cái bánh ngọt đi ra đưa cho Diệp Dư Chiêu vừa mới ăn xong.
Diệp Dư Chiêu nhận lấy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cám ơn.”
“Không có gì.” Trình Nguyên Hoa đáp một tiếng rồi trở lại phòng bếp.
Diệp Dư Chiêu đang cầm hai chiếc bánh, mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều háo hức nhìn chiếc hộp trên tay anh và sự khao khát trong mắt họ suýt nữa nhấn chìm anh.
Diệp Dư Chiêu nghi ngờ một cách chắc chắn rằng nếu đây không phải là một xã hội pháp trị thì những người này trăm phần trăm sẽ lao tới cướp chiếc hộp ngay lập tức.
Anh tỏ vẻ bối rối: “Chuyện này…”
Chú Nam đi ra với một phần bánh nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh ăn, nghe vậy chú giải thích: “Hai vợ chồng họ có giới hạn tráng miệng hàng ngày, phần hôm nay đã ăn hết rồi nên bây giờ bà chủ Trình không cho họ nữa.”
Diệp Dư Chiêu lại nhìn Lưu Toàn Phúc và ảnh đế với ý thăm dò.
“Nhóc béo quá mập, sư phụ cậu ấy đang định cho cậu ấy giảm cân nên cũng không có cho ăn quá nhiều, khẩu phần ngày hôm nay cũng đã ăn xong, còn Sư Huyền… anh ấy không có tiền.” chú Nam giải thích với vẻ mặt có chút đắc ý.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Ba người Dương Lâm, Từ Tú Uyển và Lưu Toàn Phúc thì còn bình thường đi, đến lượt ảnh đế không có bánh vì anh ấy không có tiền đây cũng quá ảo rồi…
Nghe những lời chú Nam nói Sư Huyền liền ủ rủ.
Lưu Toàn Phúc cũng không nhịn được nói: “Đừng nghe vậy mà tưởng rằng sư phụ của tôi đối xử tàn nhẫn với nhân viên, nguyên nhân chính là bởi vì Sư Huyền làm việc quá tệ, rửa bát thì suýt làm vỡ, làm cá còn cần ông Lý giúp đỡ, anh ấy cả ngày làm ít thì ăn ít! Anh có nghĩ rằng anh ấy như thế mà vẫn nên được hưởng thụ và đối đãi như trước đây không?”
Diệp Dư Chiêu: “… Không nên.”
Nghĩ đến sự đố kỵ ghen ghét ảnh đế trước đây, Diệp Dư Chiêu vừa mới sinh ra một chút đồng tình lại lần nữa biến mất.
Anh đột nhiên nghĩ tới, hơn một tháng nay đãi ngộ tốt đối với ảnh đế gần như không còn, nhưng đối đãi với anh vẫn luôn tốt…
Nhìn xem, anh ở trong lòng Trình Nguyên Hoa có vị trí cao hơn đấy.
Nghĩ đến đây, Diệp Dư Chiêu vui vẻ rời đi.
Xem ra, anh ở trong lòng Trình Nguyên Hoa quan trọng hơn!
Sự thật thì, anh không biết rằng mỗi lần Trình Nguyên Hoa đưa cho anh thứ gì đó hoàn toàn đều từ lòng hiếu khách.
Sau khi Diệp Dư Chiêu rời đi.
Lưu Toàn Phúc nhìn chiếc bánh mà chú Nam đang ăn, nuốt nước bọt rồi cũng quay đi.
Ánh mắt cậu tình cờ liếc sang Sư Huyền – người cũng đang háo hức nhìn chú Nam.
Lưu Toàn Phúc: “…” Cậu lập tức lấy lại tinh thần.
…
Tháng 9, tháng bắt đầu của mùa cua.
Thịt cua vào mùa này non đến nỗi mỗi ngày Diệp Dư Chiêu đều sẽ mang một hộp cua lớn đến.
Tất cả đều là cua lông hồ Dương Trừng chính hiệu, kích thước không nhỏ và đều còn tươi sống.
Những người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lúc mới ăn rất thích, nhưng sau khi ăn thêm vài ngày họ đều muốn có một sự đổi mới.
“Sư phụ! Người nghiên cứu thêm mấy cách chế biến cua để được ăn nhiều món cua ngon hơn đi!” Lưu Toàn Phúc bám lấy Trình Nguyên Hoa cầu xin.
Trình Nguyên Hoa vừa bóc cua vừa thản nhiên nói: “Hấp là ngon nhất, giữ nguyên vị không cần phải lăn tăn.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất