Trình Kiều Vân ngây ra, ánh mắt xẹt qua sự hoảng loạn, sau đó cô ta mới nói: “Anh Gia Thịnh, anh đang nói gì vậy? Sao em lại nghe không hiểu?”
Mặc dù cô ta không thừa nhận nhưng có gì mà Hạ Gia Thịnh không hiểu chứ.
Trình Kiều Vân đúng thật có gây phiền phức cho Trình Nguyên Hoa.
Lúc mới quen biết Trình Kiều Vân, hắn quả thực cảm thấy cô ta là người ngây thơ lương thiện, nhưng bọn họ đã quen biết hơn một năm, không có ai có thể che đậy hoàn toàn bản thân.
Cũng vì vậy, hắn đã mơ hồ cảm thấy rằng ——Tính cách vốn dĩ của Trình Kiều Vân và tính cách thể hiện trước mặt hắn không giống nhau.
Hai người vẫn mãi không kết hôn cũng bởi vì hắn vẫn còn hoài nghi, không có cưỡng ép cha phải đồng ý, nếu không cha của hắn cuối cùng vẫn sẽ nghe hắn.
Bây giờ phát hiện Trình Kiều Vân vậy mà vẫn luôn để ý đến Trình Nguyên Hoa, lại còn ra tay muốn khiến quán ăn của Trình Nguyên Hoa không mở nổi nữa, hắn càng hiểu rõ người này và Trình Kiều Vân hắn biết trước kia không phải cùng một người.
Trong ấn tượng của hắn, Trình Kiều Vân áy náy với chị họ, còn nhiều lần muốn cầu xin được chị họ tha thứ, sự áy náy và buồn bã dường như còn hiện ngay trước mắt.
Nhưng thực tế, cô ta vẫn gây phiền phức cho Trình Nguyên Hoa.
Ánh mắt của Hạ Gia Thịnh đầy thất vọng: “Kiều Vân, không phải em luôn nói mình có lỗi với chị họ sao? Vậy vì sao em lại gây phiền phức cho chị họ chứ?”
Trình Kiều Vân lập tức biết rằng, việc cô ta gây phiền phức cho Trình Nguyên Hoa đã bại lộ.
Hơn nữa cô ta cũng đoán được, cuộc điện thoại vừa rồi có thể là Trình Nguyên Hoa gọi đến.
Sao cái người Trình Nguyên Hoa này cứ như âm hồn bất tán vậy.
Trong lòng cô ta chỉ muốn lập tức giết chết Trình Nguyên Hoa những trên mặt thì lại thể hiện sự hoảng hốt: “Không phải đâu, em không gây phiền phức cho chị họ…là…là…”
Trình Kiều Vân kéo dài giọng.
Cô ta là một người thông minh, biết Hạ Gia Thịnh bây giờ đã hoàn toàn tin lời Trình Nguyên Hoa, có phản bác cũng không có ý nghĩa, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.
Tình cảm giữa hai người không ổn định, cô ta thích Hạ Gia Thịnh, với gia thế của hắn thì là cô ta trèo cao, vì vậy giữa bọn họ không được phép xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Hạ Gia Thịnh cau mày: “Là cái gì? Em nói hết đi.”
Vành mắt Trình Kiều Vân đỏ lên vươn tay ra ôm lấy Hạ Gia Thịnh, giọng nói mang theo sự khó chịu: “Mỗi ngày em đều bận rộn đi cùng với anh, nào có thời gian chú ý đến chị họ, hơn nữa em có lỗi với chị ấy, sao em lại hại chị ấy chứ? Là…là cha em làm, em cũng vừa mới biết, trong lòng rất áy náy.”
Đúng vậy, Trình Kiều Vân định đẩy chuyện xấu này cho cha cô ta.
Nếu không Hạ Gia Thịnh biết là cô ta làm, tình cảm giữa hai bọn họ chắc chắn không giữ được, cô ta chỉ có thể xin lỗi Trình Trường Đông thôi.
Hạ Gia Thịnh nghe xong ngây ra, giọng nói mang theo sự nghi ngờ: “Bác Trình?”
Trình Trường Đông có thể khiến Trình Nguyên Hoa không còn gì cả, làm ra chuyện đó cũng hợp tình hợp lý.
Trình Kiều Vân hơi thút thít: “Vâng…em đã nói cha rồi, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha em.”
Sau khi Hạ Gia Thịnh thở dài một hơi thì ôm lấy Trình Kiều Vân.
Hắn tạm thời tin vào lời giải thích của Trình Kiều Vân, nếu như là Trình Trường Đông ra tay, bị Trình Nguyên Hoa hiểu nhầm là Trình Kiều Vân làm cũng có lý, hơn nữa hắn không thể nào nghĩ đến chuyện Trình Kiều Vân sẽ đẩy chuyện xấu này cho Trình Trường Đông.
“Kiều Vân, em phải khuyên cha em nhiều hơn, bác trai thực sự quá đáng quá. Một mình ông ấy chiếm đoạt hết tiền tài nhà họ Trình thì thôi không nói, nhưng ông ấy lại còn chèn ép sự nghiệp Nguyên Hoa mãi mới gây dựng được.” Hạ Gia Thịnh cau mày, giọng nói không tán đồng: “Anh có lỗi với Nguyên Hoa, nhà bọn em cũng có lỗi với Nguyên Hoa, sau này phải chú ý, đừng làm hại Nguyên Hoa nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất