Nợ cô nếu như có cơ hội vẫn nên trả thì tốt hơn.
Nào có biết bên đầu bên kia điện thoại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trình Nguyên Hoa vang lên, lại mang theo cả ý chế giễu: “Hạ Gia Thịnh, trước đây lúc tôi rời đi đã từng nói, anh và Trình Kiều Vân đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu như vẫn còn lương tâm thì biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi.”
Hạ Gia Thịnh khựng lại, hơi ngây ra: “Cái gì cơ?”
Trình Nguyên Hoa lại nói: “Tôi kinh doanh quán ăn của tôi, đã sắp quên đôi cẩu nam nữ mấy người rồi, kết quả Trình Kiều Vân lại gây phiền phức cho tôi, mua người đến quán tôi ứng tuyển, lại trộm gia vị tố cáo tôi. Nếu như không phải tôi cẩn thận, chắc chắn sẽ bị cô ta ép không thể mở quán nổi nữa, mấy người rốt cuộc có ý gì? Rảnh lắm à?”
Nghe đến đây, Hạ Gia Thịnh cũng vội vã hỏi: “Có chuyện gì? Cô đang nói gì? Có phải hiểu nhầm gì không?”
“Hiểu nhầm? Anh cảm thấy tôi rảnh rỗi quá nên vu oan cho cô ta sao? Vốn dĩ tôi đã quên mấy người rồi, cô ta lại cố tình muốn gây sự với tôi. Hạ Gia Thịnh à Hạ Gia Thịnh, anh đúng là mắt mù.” Giọng nói của Trình Nguyên Hoa đầy chế giễu.
Hạ Gia Thịnh bị cô nói cho nghẹn lời.
Trình Nguyên Hoa nói câu cảnh cáo cuối cùng: “Tôi nói một lần nữa, tôi hi vọng tôi và mấy người anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, nếu như mấy người còn tìm tôi gây sự, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Cô nói xong, điện thoại của hắn truyền đến tiếng ‘tút tút tút’.
Sau khi Trình Nguyên Hoa cúp điện thoại thì trực tiếp chặn số của Hạ Gia Thịnh.
Sau đó cô thở dài một hơi giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Cô không phải là người biết mắng người khác, nhưng muốn đánh dập đầu của Trình Kiều Vân thì phải động đến Hạ Gia Thịnh, cô gọi điện thoại mắng Hạ Gia Thịnh một trận, trong lòng Hạ Gia Thịnh đương nhiên không dễ chịu.
Hơn nữa hình tượng của Trình Kiều Vân trước mặt Hạ Gia Thịnh luôn là một cô gái lương thiện, xinh đẹp, lần này Trình Nguyên Hoa vạch ra, trong lòng Hạ Gia Thịnh đương nhiên khó chịu. Trình Kiều Vân còn bận cứu vãn hình tượng trong mắt Hạ Gia Thịnh, nào có thời gian đi gây phiền phức cho người khác nữa chứ?
Cách này mặc dù vòng vèo hơn nữa còn rất phiền, nhưng có tác dụng, vậy là được rồi.
Trình Nguyên Hoa yên tâm quay người đi vào quán.
Mà đầu bên kia điện thoại, Hạ Gia Thịnh nghe thấy tiếng tút tút truyền từ điện thoại ra, ánh mắt mơ hồ khó hiểu.
Hắn chưa từng nghĩ rằng đã lâu như vậy rồi, lần đầu tiên Trình Nguyên Hoa gọi điện cho hắn lại là vì Trình Kiều Vân gây phiền phức cho quán của cô.
Việc này khiến Hạ Gia Thịnh không thể tin được, nhưng lại biết rằng Trình Nguyên Hoa nói là thật.
Tính cách của cô vẫn luôn thản nhiên, lúc đó hắn và Trình Kiều Vân có lỗi với cô, cô cũng chỉ hi vọng bọn họ đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, không có yêu cầu gì khác.
Vì vậy lần này cô gọi điện thoại đến cảnh cáo rõ ràng chắc chắn là Trình Kiều Vân gây sự với cô, mà không phải là cô ăn không nói có.
Hạ Gia Thịnh không biết bây giờ mình nên lộ ra vẻ mặt gì.
“Anh Gia Thịnh, anh sao vậy? Điện thoại của ai thế?” Trình Kiều Vân ở bên cạnh đã bê đồ ăn ra hết, cô ta khó hiểu hỏi.
Cô ta vẫn luôn cười tươi với Hạ Gia Thịnh, vẻ mặt ngây thơ.
Đúng vậy, Trình Kiều Vân vừa hay đến đưa cơm cho hắn, vẫn luôn đứng ở bên cạnh đợi hắn.
Chỉ là vừa rồi hắn không có cơ hội để nói chuyện, cũng không nhắc đến tên của Trình Nguyên Hoa, vì vậy Trình Kiều Vân không hề hay biết là ai gọi điện thoại cho hắn.
Hạ Gia Thịnh nhìn Trình Kiều Vân đang cười tươi trước mặt mình, ánh mắt phức tạp.
“Anh Gia Thịnh?” Trình Kiều Vân bị anh nhìn đến mức thấy hơi mất tự nhiên, liền khó hiểu hỏi.
Cô ta suy nghĩ trong đầu…Hạ Gia Thịnh làm sao vậy?
“Em gây phiền phức cho quán ăn của chị họ Nguyên Hoa của em?” Hạ Gia Thịnh vừa nói đã là câu này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất