Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 92: Giai cấp tư sản
“Em không thể đi cái này được.” Anh nói với cô: “Nó sẽ làm rách da chân em. Chỉ những người chân bị chai mới đi được.”
“Em biết mà.” Kiều Vi mỉm cười nói: “Giày này em muốn treo ở trên tường nhà mình. Chỗ nào bán mũ rộng vành, em muốn mua mũ rộng vành, à, bên kia có mũ rơm, mũ rơm cũng được, anh mua đi!”
Cô đẩy Nghiêm Lỗi giục anh.
Nghiêm Lỗi hết cách chỉ đành chen vào mua mũ rơm.
Kiều Vi ở lại trả tiền mua giày rơm.
Trở về treo mũ rơm và giày rơm dưới hiên nhà, không phải đã có hương vị dân dã rồi sao.
Cô đang vui bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, Kiều Vi quay đầu lại, vui mừng nói: “Tiểu Trương à. Sao lại, sao lại… đi cùng Tiểu Lâm vậy?”
Kiều Vi vừa cười nói vừa nhìn về phía Lâm Tịch Tịch bên cạnh Tiểu Trương.
Lâm Tịch Tịch vẫn mặc cái váy hôm qua. Rất bình thường, ở thời đại này người ta không thay quần áo hằng ngày, kiểu phong cách gì vậy, nhất định là phong cách thối nát của giai cấp tư sản. Ở thời đại này mượn quần áo để mặc và mặc một bộ quần áo mấy ngày liền là bình thường.
Tài xế Trương rất muốn nói gì đó, đặt ở đời sau có lẽ là một kiểu thông báo chính thức gì đó.
Nhưng Lâm Tịch Tịch ho một tiếng ngăn cậu ta lại. Tài xế Trương chỉ đành nhìn xung quanh rồi nói: “Ừm, à, đi dạo, đi dạo thôi.”
Phải nói thế nào nhỉ, nghiêm túc mà nói hai người họ vẫn chưa phải người yêu.
Cậu ta là một trong số những người tối hôm qua bị đoàn trưởng Triệu mời đến xem mắt với Lâm Tịch Tịch, thật ra tài xế Trương là người có cấp bậc thấp nhất trong số đó. Nhưng cậu ta là tài xế, người biết lái xe lúc này rất có giá trị, tương lai đổi nghề nghiệp cũng không lo thất nghiệp.
So với người khác cậu ta vẫn có ưu thế, cậu ta có thời gian linh hoạt, ra vào tự do.
Những người còn lại muốn rời khỏi doanh trại quân đội còn phải xin phép, ngày hôm qua xem mắt tập thể phải có Chính ủy đặc biệt cho phép mới ra được. Nhưng tài xế Trương lại không cần, cậu ta có thể tự sắp xếp thời gian của mình.
Cho nên cậu thanh niên sáng dạ này sáng sớm hôm nay đã chạy đến nhà đoàn trưởng Triệu xum xoe: “Hôm nay có buổi họp chợ, tôi đi cùng cô nhé, còn có thể xách đồ giúp mọi người.”
Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu vui mừng. Vì tối hôm qua Lâm Tịch Tịch đã gật đầu đồng ý chọn tài xế Trương.
Từ lúc người đàn ông này niềm nở chạy tới đây đã không còn cần phải chủ động nói mấy lời như “cháu gái đằng ngoại nhà tôi muốn quen cậu” nữa. Đoàn trưởng Triệu nói: “Tôi và bà Dương đi muộn một chút, hay là thế này, mấy người trẻ tuổi các cậu đi trước. Cương Tử…! Anh Tử…! Hoa Tử…!”
Đoàn trưởng Triệu lớn giọng gọi ba người con lớn đến nói với họ: “Mấy đứa đi cùng chị và anh Tiểu Trương.”
Bên này chị Dương cũng đẩy Lâm Tịch Tịch vào nhà thay lại bộ váy hôm qua, lại cho cô ta một đồng tiền, nói nhỏ: “Đi xem nhiều vào.”
Lâm Tịch Tịch thuận theo, mặc lại bộ váy liền hôm qua, mang theo ba đứa trẻ đi dạo chợ với Tiểu Trương.
Còn chưa đến gần bờ sông ba đứa trẻ đã bỏ chạy, để lại cô và Tiểu Trương một mình.
Tiểu Trương trực tiếp tỏ tình: “Cô Lâm Tịch Tịch, tôi là Trương Quốc Cường năm nay hai mươi tuổi, lương trong quân đội hiện tại của tôi là cấp hai mươi tư, một tháng bốn mươi hai tệ, tôi biết lái xe. Cô hãy, cô hãy, ừm, làm người yêu tôi nhé.”
Nhưng Lâm Tịch Tịch không trả lời Tiểu Trương ngay.
Cô ta do dự một chút nói: “Yêu đương là để chuẩn bị cho kết hôn nên bắt buộc phải khảo sát thật kỹ. Yêu đương với anh không nhất định phải kết hôn cùng anh.”
Cô ta sẽ không nói quá dứt khoát.
Tiểu Trương gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, tôi hiểu, tôi hiểu. Hì hì, vậy cô cứ khảo sát tôi thật kỹ.”
Đã đạt được nhận thức chung nên Lâm Tịch Tịch dè dặt gật đầu, hai người cùng nhau đi dạo chợ.
Mặc dù Lâm Tịch Tịch là người nhà quê nhưng cô ta xinh đẹp, khỏe mạnh, giỏi giang, kỹ năng nấu nướng tốt, từng học tiểu học và biết chữ nên tất cả những điều này đều là điểm cộng ở thời đại này.
Có thể nói chỉ cần một người đàn ông không bị ám ảnh về việc phải cưới một người vợ trí thức hay là người thành phố như Nghiêm Lỗi, đối với những người lính cũng xuất thân từ nông thôn thì Lâm Tịch Tịch chính là một ứng cử viên xuất sắc để chọn làm vợ.
Thậm chí còn chất lượng hơn Kiều Vi.
Đương nhiên Tiểu Trương sẽ ân cần về mọi mặt. Tuy lương của cậu ta không thể so với Nghiêm Lỗi nhưng vẫn cao hơn người bình thường một đoạn. Hơn nữa cậu ta còn là tài xế, công việc này vô tình làm cậu ta có rất nhiều thu nhập ngoài luồng.
Nói thế này, Tiểu Trương chưa từng tự mình mua thuốc lá hay rượu nhưng cậu ta có rất nhiều thuốc lá để hút, cũng có rất nhiều rượu để uống.
Nơi để đàn ông độc thân trong quân khu tiêu đến tiền rất ít nên cậu ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, lúc cần cũng không ngại tiêu tiền.
Rút ví tiền vô cùng lưu loát.
Nhưng Lâm Tịch Tịch không cần gì cả, cô ta hơi nâng hàm xua tay nói: “Tôi sẽ không lãng phí tiền của người khác, tôi không phải loại người đó. ”
Thật là một cô gái mộc mạc! Vừa chăm chỉ lại hiền thục, còn xinh đẹp như thế!
Tiểu Trương càng cảm thấy Lâm Tịch Tịch rất tốt.
Thực ra Lâm Tịch Tịch xem thường tất cả mọi thứ ở chợ này.
Cô ta là người đã được nhìn xã hội công nghiệp ở những năm tám mươi chín mươi, khu chợ tồi tàn này toàn bán đồ của nông thôn, cô ta không thích.

Ads
';
Advertisement