Chương 93: Thấy gì mua đó
Không có một thứ gì đáng giá để mua.
Hơn nữa theo quy định ở quê, sau khi xem mắt nếu đàn ông mua đồ cho phụ nữ như quần áo gì đó, nếu bên nữ chấp nhận thì chính là xác định quan hệ.
Lâm Tịch Tịch không muốn xác định quan hệ với Tiểu Trương.
Đi dạo một lúc lại nhìn thấy Kiều Vi, Tiểu Trương chủ động tiến lên chào hỏi.
Lâm Tịch Tịch đi theo sau.
Cô ta nhìn qua, chưa kịp nói gì Tiểu Trương đã nói thay: “Ôi, chị dâu mua được những gì rồi? ”
Đồ trong sọt trúc càng nhiều càng nặng nên đổi sang Nghiêm Lỗi cõng. Kiều Vi vẫn xách giỏ trúc cũng sắp đầy của mình.
Kiều Vi cười xán lạn: “Thấy gì mua đó. Đều là những thứ thiết thực.”
Nói không sai, đồ bán ở chợ đều là đồ thiết thực. Nhưng có rất nhiều thứ Kiều Vi mua không phải vì nó thực dụng mà vì bản thân nó mang hương vị đồng quê.
Nên… mua về chơi.
Tiểu Trương gật đầu: “Đều là đồ dùng thích hợp.”
Lâm Tịch Tịch sau lưng Tiểu Trương trợn mắt.
Kiều Vi nhìn thấy, nhịn cười hỏi: “Tiểu Lâm không mua gì à. Không mang tiền sao? Dì cho mượn nhé.”
Những lời này chói tai đến mức mắt Lâm Tịch Tịch trợn càng to.
Tiểu Trương cười tươi như hoa vội vàng xua tay: “Không cần, chị dâu, không cần. Tôi có mang tiền.”
Kiều Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À, à.”
Hai người họ, người gọi chị dâu người xưng dì cực kỳ tự nhiên.
Lâm Tịch Tịch tức muốn chết, hai người này nói chuyện như thể cô ta và Trương Quốc Cường đang yêu đương vậy.
Không ai nói rõ ra nhưng cô ta lại muốn giải thích rõ ràng, như thể có gì đó vậy.
Cô ta tức đến mức chỉ có thể âm thầm nghiến răng.
Đột nhiên một cái mũ rơm từ trên trời rơi xuống đầu Kiều Vi, che khuất tầm mắt cô.
Kiều Vi ai da một tiếng, nâng vành mũ lên để lộ ra đôi mắt cười cong cong.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Một cái đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Nghiêm Lỗi chào Tiểu Trương và Tiểu Lâm: “Cũng đến đây đi dạo à?”
Thảo nào vừa rồi không nhìn thấy anh, hóa ra là đi mua mũ rơm cho Kiều Vi.
Đến lúc này Lâm Tịch Tịch mới hô lên: “Đoàn trưởng Nghiêm.”
Cô ta đánh giá trên dưới, đột nhiên thất vọng.
Tối hôm qua Nghiêm Lỗi giáo huấn cô ta một trận đã khiến cô ta khó chịu với anh. Tại sao à, mấy bà cô trung niên thích cậy già lên mặt chỉ trỏ quản đủ thứ với người trẻ tuổi, nên cô ta không chịu nổi việc bị người khác quản giáo, mới tức giận vô cớ như vậy.
Nhưng dù sao thứ Lâm Tịch Tịch quan tâm không phải là Nghiêm Lỗi, mà là tương lai và sự giàu sang của anh. Vì điều này, chỉ có thể nén giận.
Nhưng bây giờ Nghiêm Lỗi cõng một cái sọt trúc trên lưng, bên trong đựng rất nhiều đồ bằng đất.
Đợi đã, cô ta nhìn thấy gì kia?
Lâm Tịch Tịch không nhịn được hỏi: “Đoàn trưởng Nghiêm, chú, chú mua giày rơm làm gì?”
Làm gì? Anh cũng không biết phải làm gì. Theo ý Kiều Vi thì không định dùng để đi mà là treo lên ngắm?
Có thể là do suy nghĩ của giai cấp tiểu tư sản gây chuyện.
“Tất nhiên để đi.” Nghiêm Lỗi thản nhiên nói: “Không thì còn để làm gì, chẵng lẽ lấy về treo lên ngắm.”
Kiều Vi vội vàng quay mặt đi sợ mình không nhịn được cười.
Vẻ mặt Lâm Tịch Tịch kỳ quái.
Nghiêm Lỗi liếc cô ta: “Cô chưa từng đi hả? Cô còn nhỏ, cuộc sống khá tốt. Khi tôi còn nhỏ, mùa hè đều đi giày rơm.”
Lâm Tịch Tịch nói: “Chú đã là đoàn trưởng rồi…”
“Đoàn trưởng thì sao? Cho dù có là Thủ trưởng cũng không thể quên cội nguồn của mình.” Nghiêm Lỗi nói thẳng mặt.
Lâm Tịch Tịch bị anh dạy đến mức không muốn nói nữa. Khi hai ông bố gặp nhau chắc chắn có một người bị thiệt.
Tiểu Trương nói: “Hai người đi dạo tiếp đi, chúng tôi qua bên kia xem một chút.”
Cậu ta dẫn Lâm Tịch Tịch đi.
Vẻ mặt Kiều Vi cũng rất kỳ lạ.
Nghiêm Lỗi quay đầu nhìn thấy hỏi: “Sao đấy?”
Kiều Vi nói: “Không sao.”
Lại kéo anh: “Đi thôi, xem bên kia còn bán cái gì nữa.”
Nghiêm Lỗi: “…”
Đến lúc về nhà, hai vợ chồng một người cõng sọt xách giỏ và túi lưới, một người dắt con thắng lợi trở về.
Ba người mỗi người ngậm một cây kem.
Kem đậu đỏ ba xu một cây, vừa ngon vừa giải nhiệt.
Về đến nhà mở cửa ra, liếc mắt là thấy ghế nằm, giường trúc của cô đều ở đó khiến cô mừng rỡ.
Cô để đồ xuống, rửa tay rồi đi tới sửa lại vị trí của hai chiếc ghế nằm, lại để giường trúc dựa vào tường cạnh ghế nằm dưới mái hiên.
“Đặt ở đây à?” Nghiêm Lỗi hỏi: “Muốn ngủ ở đây?”
Trong mắt Nghiêm Lỗi tràn đầy lo lắng.
Không phải cô sợ nóng nên buổi tối muốn ngủ bên ngoài chứ? Nếu biết sớm thì đã mua hai chiếc giường rồi ghép lại với nhau. Chỉ mua một chiếc giường không đủ hai người nằm, không thể ôm cô được.
Bây giờ quay lại chợ mua còn kịp không? Nhưng hình như người của thôn Tứ Bình chỉ mang một chiếc giường đi bán…
Đã quen với việc ôm cô ngủ mỗi đêm, bỗng nhiên vợ chồng lại phải phân giường, đoàn trưởng Nghiêm không chịu nổi cú sốc tâm lý này.
Sự tủi thân hiện lên trong mắt anh cùng với lời buộc tội.
Kiều Vi hoàn toàn không nhìn thấy, cô đang bận sắp xếp nội thất mới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất