Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Nữ nhân viên bên cạnh nhìn túi xách và bình nước của cô rồi nói: “Bình nước mới thật đấy.”
Kiều Vi đáp lại: “Ừ, là đồ mới.”
Nữ nhân viên hơi hếch cằm định đáp lại, nhưng sau đó lại không nói nên lời.
Xét tổng thể hoàn cảnh mà nói, cảm giác đối với nhân viên điều tạm này không phải quá tốt nhưng cũng không quá tệ. Chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi.
Kiều Vi lấy hộp cơm và cốc nước tráng men từ trong túi xách ra, còn có lá trà cô mang theo, tất cả đều cất vào ngăn kéo.
Khi cô sắp xếp xong, mọi người đều bận rộn làm việc riêng, không ai quan tâm đến cô.
Khối lượng công việc của ủy ban huyện quả thực cao hơn ủy ban thị trấn.
Khi đến đây, Kiều Vi không còn cảm nhận được bầu không khí an nhàn như hồi còn ở ủy ban thị trấn nữa. Mọi người đều có thái độ làm việc của công nhân.
Rốt cuộc, cô không thể ngồi yên nên đi đến chỗ trưởng ban Chu rồi nói: “Trưởng ban Chu, bây giờ ngài có muốn tôi làm gì không?”
Trên bàn của Trưởng ban Chu có rất nhiều thứ, ông ta lật qua lật lại rồi chọn ra một bản thảo: “Vậy thì cô hãy đọc cái này đi.”
Kiều Vi hỏi: “Ngài muốn tôi chừng nào trả lại?”
Trưởng ban Chu trả lời: “Đưa lại cho tôi trước giờ tan tầm hôm nay.”
Công việc của Kiều Vi trong ủy ban huyện bắt đầu bằng việc hiệu đính một bài báo.
Đến giờ ăn trưa, không ai gọi cô đi ăn, chỉ có trưởng ban Chu nói: “Kiều Vi, đã đến giờ ăn rồi.”
Kiều Vi đáp lại, cầm lấy hộp cơm của cô rồi cùng đoàn người đi đến nhà ăn.
Nhân viên trong văn phòng chia thành các nhóm nhỏ, bọn họ không xem trọng các nhân viên điều tạm đến từ các đơn vị cấp dưới. Dù sao ngay cả ở nhà trẻ, các cô trông trẻ cũng đều có cảm giác vượt trội giống như vậy.
Kiều Vi không quan tâm, vì dù sao cô cũng đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây rồi.
Cùng lắm thì cô làm việc ở đây vài tháng, sau đó lãnh đạo sẽ điều cô trở về.
Chỉ cần ăn ngon uống ngon là được, mà điểm tốt nhất ở ủy ban huyện là đồ ăn ở nhà ăn rất ngon.
Cô đợi đến ba giờ chiều mới trả lại bản thảo đã được hiệu đính cho trưởng ban Chu.
Như vậy nếu có vấn đề gì xảy ra, cô vẫn còn một tiếng để làm.
Quả nhiên trưởng ban Chu quét mắt đọc một lượt, gật đầu rồi yêu cầu cô sao chép lại.
Sau khi chép xong thì đã là ba giờ năm mươi. Trưởng ban Chu gật đầu: “Được rồi.”
Kiều Vi trở lại chỗ ngồi, rót phần trà còn lại trong bình ra, đun sôi bình trà với nước nóng, cũng vừa đúng thời gian.
Họ đều đồng ý tan làm lúc bốn giờ trước ngày quốc khánh.
Kiều Vi đứng dậy, trên lưng đeo túi quân đội và bình nước, đi đến trước mặt trưởng ban Chu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Trưởng ban Chu, tôi về đây.”
“Được rồi.” Trưởng ban Chu nói: “Cô đi đường cẩn thận.”
“Ôi.”
Vừa trả lời xong, Kiều Vi rời đi ngay.
Rời đi ngay.
Đi ngay.
Ngay.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Sao cô ấy lại rời đi?” Nữ đồng nghiệp ở bàn bên cạnh hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Bình thường năm giờ mới tan làm, bây giờ mới có bốn giờ thôi.
Trưởng ban Chu uống trà, vừa đọc bản thảo vừa nói: “Cô ấy dẫn theo con nhỏ, đường đi lại xa, đã thương lượng bốn giờ sẽ được tan làm.”
Nhân viên nói: “Thật mới mẻ nha, cô ấy còn đưa con đến đây nữa”.
Vì bình thường nếu các đơn vị cấp dưới điều tạm nhân viên, họ sẽ không điều tạm các nhân viên có điều kiện bất tiện mà nhất định sẽ chọn những người thuận tiện. Nhưng Kiều Vi là do bí thư Mạnh chỉ định, cho dù điều kiện có bất tiện thì cô cũng phải đi.
Trưởng ban Chu biết chuyện đó, nhưng cũng không nói gì.
Ông ta thổi lá trà rồi nói: “Sau ngày Quốc khánh, cô ấy sẽ tan làm lúc ba giờ rưỡi.”
Cả văn phòng lập tức ồ lên.
Họ chưa bao giờ thấy một nhân viên điều tạm nào lại kiêu ngạo như vậy.
Trưởng ban Chu nhấp một ngụm trà rồi lại nói tiếp: “Nếu trời mưa trời tuyết thì không cần đến, có việc thì gọi điện để cô ấy làm việc.”
Nhân viên trong ban tuyên truyền đều sửng sốt.
Nhân viên điều tạm từ các đơn vị đều là những người biết vâng lời.
Tất nhiên cũng có những người thụ động, lười biếng hoặc người dối trá, ưa nhàn, nhưng đa phần họ vẫn ngoan ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc. Một số người có tham vọng muốn ở lại đây còn có thể tỏ ra vô cùng ân cần.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như thế này.
“Rốt cuộc cô ấy có biết bản thân là cấp dưới không vậy?” Có người tức giận nói.
“Đúng đấy, cứ như thể cô ấy được cấp trên cử đi giám sát công việc, còn chúng ta mới là cấp dưới.”
Thật ra, bình thường bọn họ có thói quen nói “những người ở đơn vị cấp dưới” thành “người cấp dưới”, vì dù sao bọn họ cũng là người ở đơn vị cấp trên.
Nhưng nói như vậy quá lâu lại khó tránh khỏi việc bọn họ cảm thấy mình giỏi hơn người ở đơn vị cấp dưới.
Đây cũng là vấn đề thường gặp ở các cơ quan nhà nước. Thói quan liêu quá nặng.
Trưởng ban Chu chỉ uống trà.
Nhóm người cầm bút đều có một chút vấn đề về văn chương.
Hai ngày trước, một người cầm bút đến từ trấn Thanh Sơn đã to tiếng trước mặt ông ta, khiến ông ta rất xấu hổ.
Những người ở các đơn vị cấp dưới cũng khá khó chịu.
Kiều Vi biết sau khi cô rời đi, người ở ban tuyên truyền sẽ nói xấu sau lưng cô. Nhưng cô không quan tâm.
Nếu người khác không cần cô, vậy thì cô cũng không cần phải để tâm đến họ.
Vô dục tắc cương. Kiều Vi không tính đến việc ở lại ủy ban huyện. Ủy ban thị trấn mới là chốn dưỡng lão thần tiên của cô.
Với cả, cô là người nhà quân nhân, sợ ai chứ?
Kiều Vi đến nhà trẻ đón Nghiêm Tương.
Giáo viên tiếp đón cô có vẻ kinh ngạc: “Chị đưa bé đi ngay sao?”
Kiều Vi nói: “Tôi được điều tạm, đã thỏa thuận với thư ký Hoàng sẽ tan ca lúc bốn giờ. Sau ngày Quốc khánh, tôi sẽ tan ca lúc ba giờ rưỡi.”
Dù là bí thư lãnh đạo, trợ lý lãnh đạo, vệ sĩ lãnh đạo, lái xe lãnh đạo, thậm chí cả bảo mẫu lãnh đạo, đều được cả.
Kiều Vi thương lượng với thư ký Hoàng, quả nhiên có hiệu quả.
Cô giáo đi vào trong rồi dẫn Nghiêm Tương ra ngoài.
Kiều Vi quan sát Nghiêm Tương.
Vào giờ nghỉ trưa cô có ghé qua đây một lần, nhưng lúc đó là giờ ngủ trưa ở nhà trẻ, cô không thấy được gì cả.
Bây giờ nhìn thấy Nghiêm Tương tinh thần vui vẻ, tâm tình cũng tốt, Kiều Vi yên tâm phần nào.
Cô cảm ơn cô giáo rồi dẫn Nghiêm Tương đi.
Cô vừa rời đi, cô giáo quay lại và nói với mọi người: “Sau ngày Quốc khánh, cô ấy sẽ tan ca lúc ba giờ rưỡi.”
“Sao lại đặc biệt như thế?”
“Tôi không biết, cô ấy nói là do thư ký Hoàng sắp xếp.”
Cô giáo Uông nói: “Cô ấy là người nhà cán bộ, chồng của cô ấy có cùng cấp bậc với bí thư Mạnh.”
“Ra là thế.”

Ads
';
Advertisement