Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Kiều Vi gõ cửa đi vào.
Vừa rồi nhân viên đưa Kiều Vi đi nhà trẻ đi đến cạnh thư ký Hoàng, nói chuyện vừa xảy ra ở nhà trẻ cho anh ta biết.
“Giỏi thật.” Cậu ta cười nói: “Có thể chèn ép Tiểu Uông.”
Lúc này người ta chưa quen thuộc từ “khí thế”. Nếu như đã biết chắc chắn sẽ biết từ “giỏi” cậu ta nói chính là khí thế mạnh mẽ.
Bí thư Hoàng nhíu mày: “Hửm?”
Bí thư Mạnh đối xử với Kiều Vi rất ôn hòa.
Thứ nhất là vì cô gái này có tài, hai là vì cô là vợ quân nhân. Bí thư Mạnh cũng xuất thân là quân nhân, có cảm giác thân thiết với vợ quân nhân.
Chồng của cô ấy là Nghiêm Lỗi, anh hùng chiến đấu, là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, không chỉ có tiếng tăm mà tương lai cũng rất có triển vọng.
Bí thư Mạnh nói: “Chuyện sát nhập trấn và huyện có rất nhiều chuyện phải làm, cũng là cơ hội để thanh niên tỏa sáng. Trong khoảng thời gian này, cô yên tâm ở đây đi.”
Ông ta nói vài lời khích lệ Kiều Vi, sau đó kết thúc cuộc gặp mặt.
“Công việc của cô do thư ký Hoàng sắp xếp.”
Kiều Vi đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư, đi tìm thư ký Hoàng: “… Nói là anh sắp xếp.”
Thư ký Hoàng nói: “Ừm, vậy Tiểu Phan, cậu đưa Kiều Vi đi đến phòng phát thanh đi.”
Kiều Vi là phát thanh viên, vốn thuộc ban tuyên truyền của ủy ban thị trấn. Cô cho rằng mình được điều chuyển đến, đương nhiên sắp xếp ở ban tuyên truyền nên không hể cảm thấy khác thường.
Tiểu Phan chính là nhân viên vừa đưa cô đi nhà trẻ.
Cậu ta hơi kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Cậu ta là người của văn phòng.
Trong cơ quan nhà nước có rất nhiều phòng ban, ngoài ra có một phòng ban đặc biệt gọi là “văn phòng”. Đây là phòng ban hỗ trợ lãnh đạo, có tác dụng liên kết giữa lãnh đạo và các phòng ban, điều phối tổ chức.
Người có thể chen vào văn phòng này đều không phải kẻ ngốc.
Kiều Vi là người bí thư Mạnh đích thân chỉ tên điều chuyển tạm thời. Cô ấy khác với những người ngẫu nhiên được ủy ban trấn điều chuyển bổ sung tạm thời từ cấp dưới lên làm việc.
Vốn Tiểu Phan nghĩ Kiều Vi sẽ được sắp xếp đến văn phòng, không ngờ thư ký Hoàng lại sắp xếp cô ấy vào phòng tuyên truyền.
Nhưng đương nhiên Tiểu Phan sẽ không bộc lộ điều gì trước mặt Kiều Vi, cậu ta cười ôn hòa: “Đi, chúng ta đi đến phòng tuyên truyền.”
Sau khi đưa Kiều Vi đến phòng tuyên truyền, sắp xếp xong xuôi, cậu ta trở về cũng không hỏi nhiều, chỉ báo cáo với bí thư Hoàng: “Đã bàn giao cho trưởng ban Chu.”
Bí thư Hoàng gật đầu.
Đến buổi trưa bí thư Mạnh mới phát hiện Kiều Vi không được sắp xếp làm ở văn phòng.
Ông ta hơi ngạc nhiên.
Thư ký Hoàng tự phê bình bản thân: “Tôi nghĩ cô ấy có trình độ học vấn, đặt ở phòng tuyên truyền sẽ thích hợp hơn. Có cần bảo cô ấy trở về không?”
Thư ký Hoàng nói không sai, cho cô ấy làm ở văn phòng hay phòng tuyên truyền đều không thành vấn đề.
Nhưng lãnh đạo không thích thay đổi quá nhanh, chuyện phân công công việc đại biểu cho ý lãnh đạo.
Bí thư Mạnh khoát tay: “Không cần, làm ở phòng tuyên truyền đi.”
Đồng chí trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, làm nhiều công việc chút cũng không sao.
Trưởng phòng Chu đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Hoàng. Đầu dây bên kia báo rằng Kiều Vi, người được điều tạm từ trấn Hạ Hà Khẩu, sẽ được phân công đến ban Tuyên truyền.
Trưởng phòng Chu có chút kinh ngạc.
Bởi vì Kiều Vi không phải là người ông ta điều tạm. Nếu không phải trưởng ban Chu, thì ông ta biết hẳn là do lãnh đạo. Ngày hôm qua thư ký Hoàng có nói qua với ông, cây bút mới xuất sắc đến từ Hạ Hà Khẩu kia là do bí thư Mạnh chỉ đích danh điều tạm qua đây.
Trường hợp như vậy, trưởng ban Chu cũng nghĩ rằng Kiều Vi sẽ làm tại văn phòng, nghe trực tiếp nghe theo sự sắp xếp của bí thư Mạnh.
Trưởng ban Chu biết rất rõ quyết định này của thư ký hoàng hẳn là quyết được được đưa ra một cách ngẫu hứng. Vì nếu đã có sự sắp xếp từ trước thì hôm qua thư ký Hoàng đã báo cho ông ta rồi chứ không phải đợi đến lúc này.
Người như thư ký Hoàng sẽ không mắc phải những lỗi như thế này trong công việc.
Nhưng không sao cả, vì dù sao đây cũng đâu phải chuyện của ông ta. Điều thêm người cho ông ta càng tốt. Gần đến ngày Quốc khánh, công việc cũng nhiều hơn.
Cán bộ Phan giao Kiều Vi cho trưởng ban Chu, sau đó rời đi mà không nói thêm gì.
Vậy là Kiều Vi đành phải tự mình giải thích. Có những chuyện nếu không được làm rõ ngay từ đầu, vậy thì sau này sẽ rất dễ xảy ra mâu thuẫn.
“Trưởng ban Chu, ngài có biết tất cả những điều khoản mà tôi đã thương lượng với thư ký Hoàng không?” Cô hỏi.
Lúc Kiều Vi đến huyện, cô có liên hệ với bên ban Tuyên truyền này hai lần, thế nên cô hiểu rõ nơi này hơn thư ký Hoàng nhiều.
Trưởng ban Chu hỏi lại: “Có phải là vấn đề thời gian đi lại không?”
Thư ký Hoàng vừa mới giải thích với ông ta qua điện thoại.
Đây cũng là điều kiện đã được thương lượng với trấn Hạ Hà Khẩu, cũng đã được báo cáo với bí thư Mạnh. Tất nhiên Thư ký Hoàng phải giải thích trước, kẻo lại phạm sai lầm trong công việc.
Thư ký Hoàng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.
Miễn là các điều khoản thương lượng được xác nhận rõ ràng, Kiều Vi cũng không có yêu cầu gì khác.
Trưởng ban Chu đã sắp xếp một bàn làm việc cho cô.
Chiếc bàn này không ai sử dụng, nhưng trên đó lại chất đầy giấy tờ và những vật dụng linh tinh. Còn có rất nhiều bản in ấn.
Kiều Vi hơi nhướng mày, cảm thấy ban Tuyên truyền này làm việc không ổn. Nếu biết ai đó sắp được điều tạm đến đây thì tệ gì cũng phải chuẩn bị cho người ta một cái bàn tốt mới phải.
Cô không biết rằng: việc điều cô đến ban Tuyên truyền là quyết định nhất thời của thư ký Hoàng, bên này vốn dĩ không chuẩn bị kịp.
Trưởng ban Chu đã gọi một số nhân viên đến giúp dọn dẹp.
Có hai nhân viên nam trẻ tuổi thể hiện thái độ ân cần rất rõ ràng.
Khi công việc dọn dẹp sắp xong, trưởng ban Chu cầm tách trà vừa cười vừa hỏi: “Con của cô đâu? Hôm qua tôi nghe thư ký Hoàng nói cô sẽ mang con đến đây mà?”
Kiều Vi trả lời: “Tôi gửi vào nhà trẻ rồi.”
Các nhân viên nam đã nhầm, hóa ra cô ấy đã có gia đình. Mấy anh trai rõ thất vọng, cũng bớt nhiệt tình với Kiều Vi.
Trưởng ban Chu quay sang nói với mọi người: “Các anh không biết cô ấy sao? Cô ấy là Kiều Vi, người của trấn Hạ Hà Khẩu. Bản thảo được đăng trên báo thị trấn hôm trước là do cô ấy viết đó.”
Nhiều tiếng “Ồ” vang lên trong văn phòng.
Có đôi khi giọng nói của một người cũng rất thú vị. Rõ ràng là cùng một từ, nhưng với cao độ khác nhau, độ dài khác nhau, âm lượng khác nhau, cảm giác khi nghe cũng hoàn toàn khác nhau.
Có người bất ngờ.
Có người nâng giọng mang theo chút khiêu thích.
Có người thấy mình không liên quan nên chỉ đơn thuần đáp lại một tiếng cho có lệ.
Thật thú vị.
Lúc Kiều Vi ở trạm phát thanh, cô còn tưởng bản thân đã yêu cuộc sống dưỡng lão, không hề biết trong thâm tâm vẫn là một công nhân. Đến khi trở lại hoàn cảnh này, tinh thần Kiều Vi lập tức dâng lên, đánh thức tâm hồn lao động của cô.
Kiều Vi treo túi xách và bình nước lên lưng ghế rồi lấy giấy vệ sinh mà cô mang theo ra. Trong thời đại thiếu thốn đồ dùng một lần này, việc luôn có sẵn giấy vệ sinh trong túi sẽ rất hữu dụng.

Ads
';
Advertisement