Bây giờ vẫn là tháng Chín, thời tiết lúc bốn giờ chiều thật hoàn hảo.
Kiều Vi vui vẻ đi trên đường: “Con nhìn kìa, nhiều chim quá!”
“Hôm nay con ở nhà trẻ đã làm gì? Kể cho mẹ nghe đi.”
Nghiêm Tương nắm lấy thắt lưng của cô, nói: “Chơi trò chơi, kể chuyện cổ tích ạ.”
“Con thấy vui không?”
“Dạ có.”
Con trai vui là được. Kiều Vi còn lo lắng rằng cậu bé không hòa nhập được với các bạn rồi cảm thấy cô đơn. Lúc trước Nghiêm Tương không thích chơi đùa cùng Quân Quân, cậu bé thích chơi một mình hơn.
Hoặc dành thời gian ở cùng người lớn, như lúc ở trạm phát thanh chẳng hạn.
Cậu bé có thể sống tốt ở nhà trẻ, vậy thì Kiều Vi an tâm rồi.
Thật ra dù cô không thoải mái trong công việc cũng không thành vấn đề. Kiều Vi đã là một người trưởng thành, cô có thể tự mình đối mặt và giải quyết.
Cô chỉ sợ Nghiêm Tương ở bên ngoài không vui mà thôi. Nếu chuyện xảy ra thật, cô sẽ phải tìm cách quay lại ủy ban thị trấn.
Nghiêm Tương ở đài phát thanh thật sự rất vui vẻ. Cậu bé thoải mái như ở nhà vậy.
Cũng may là không có việc gì.
“Nắm lấy tay mẹ!” Kiều Vi nói. “Chúng ta về nhà…”
“A, nhìn kìa, là con bò!”
Nghiêm Lỗi vừa về đến nhà, việc đầu tiên là hỏi Kiều Vi: “Hôm nay thế nào rồi?”
Kiều Vi bật cười: “Anh đang lo lắng chuyện gì?”
“Không có. Anh chỉ muốn biết mọi việc có suôn sẻ không.” Nghiêm Lỗi nói.
Đúng là lừa gạt, trong ánh mắt đều mang theo sự lo lắng.
“Em là một người trưởng thành rồi, có suôn sẻ hay không thì em đều có thể đối mặt. Em cũng không phải là trẻ con.” Kiều Vi cười nói: “Anh đừng lo lắng quá.”
Nghiêm Lỗi nói: “Chủ yếu là huyện uỷ và thị trấn không giống nhau.”
“Em biết, điều đó khá rõ ràng.”
Kiều Vi vừa nói như vậy, Nghiêm Lỗi biết chắc chắn là cô đã gặp phải chuyện gì rồi.
“Cũng không có gì, chỉ là tật xấu chỉ tay năm ngón a! Có thể do em là cấp dưới.”
Nghe cô nói vậy, Nghiêm Lỗi trầm ngâm nhìn cô.
“Anh nhìn gì đó?” Cô hỏi.
“Thật sự là em không bị ai ức hiếp à?” Nghiêm Lỗi lo lắng.
Hoá ra là anh muốn quan sát tâm trạng của cô để xem thử cô có bị ức hiếp không.
Kiều Vi cười rạng rỡ: “Anh yên tâm đi.”
Yên tâm gì chứ?
Yên tâm về việc cô có khả năng giải quyết, đối mặt với những chuyện không tốt hay có năng lực ổn định tâm trạng của bản thân?
Thay vì tức giận.
Đúng không? Nghiêm Lỗi hiểu như vậy.
Anh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngày thứ hai đi làm, cô đưa Nghiêm Tương đến nhà trẻ trước: “Ngày hôm nay Tương Tương phải học thật vui nha, có chuyện gì vui thì kể cho mẹ nghe, nếu có chuyện không vui cũng phải kể cho mẹ, được chứ?”
Nghiêm Tương giòn giã đồng ý: “Được ạ.”
Cô giáo khen một câu: “Đứa trẻ mặc đồ thật sạch sẽ, gọn gàng.”
Kiều Vi chỉ cười một tiếng.
Lúc đầu ở thị trấn, cô chỉ muốn để Nghiêm Tương sống bình yên, không tranh không đấu, không muốn cậu bé bị lạc lõng. Nhưng khi đến huyện, ngày hôm qua cô thấy cô giáo nhà trẻ mắt chó xem thường người khác nên hôm nay cô bắt đầu chưng diện cho Nghiêm Tương.
Giá trị nhan sắc của Nghiêm Tương vô cùng cao, lại kết hợp với quần áo sạch sẽ, gọn gàng khiến cho trái tim mọi người đều tan chảy.
Phải biết rằng thời điểm này có rất nhiều đứa trẻ hi sinh nhan sắc mà mặc quần áo lớn hơn người, để có thể mặc thêm mấy năm nữa.
Càng có rất nhiều đại gia đình cho con mình mặc lại quần áo của anh chị trong nhà, mặc dù quần áo đã quá cũ.
Đây là đặc điểm của thời kì này, kể cả cơ quan huyện uỷ cũng như vậy.
Mới vừa vào phòng làm việc, trưởng ban Chu lập tức nói cho cô biết: “Bí thư tìm cô.”
Kiều Vi trả lời: “Được”, cô đặt cặp xách và bình nước xuống rồi đi đến văn phòng.
Chân trước vừa đi, chân sau đã có một đồng nghiệp qua đây: “Ôi chao, người đâu rồi? Tôi mới vừa thấy cô ấy đi vào mà tại sao mới quay người đã không thấy đâu nữa?”
Một nhân viên khác nói: “Cô ấy đi đến văn phòng rồi.”
Vừa đến phòng làm việc thì lãnh đạo đã cho gọi.
Người trước mặt tặc lưỡi một cái, nhìn bình nước và cặp sách trên ghế của Kiều Vi: “Mỗi ngày đều đem bình nước theo, chả biết khoe khoang cho ai xem.”
Bình nước quân đội là mặt hàng mới, hiện tại đang rất phổ biến trong huyện thành.
Nhưng đây là hàng quân đội, không có cách nào lấy được. Có vài người nghĩ cách lấy được nhưng cũng đã cũ, tróc sơn, sứt mẻ rồi, vậy mà vẫn luôn mang theo.
Còn cái của Kiều Vi hoàn toàn mới.
Mỗi ngày Kiều Vi đều mang theo là bởi vì cô đạp xe hết 40 đến 50 phút, còn chở thêm một đứa trẻ, vận động nhiều nên cô hay dừng lại để uống nước.
Đương nhiên người nói chuyện không biết điều này, muốn giao việc cho Kiều Vi nhưng không thấy người đâu nên hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Người gọi Kiều Vi là bí thư Mạnh.
Ông ta chỉ đích danh muốn mượn tạm Kiều Vi nên đương nhiên là cần cô. Hôm qua ông ta lỡ nói một câu, Kiều Vi đã bị bí thư Hoàng sắp xếp làm việc ở phòng tuyên truyền, người mới cần thích nghi với môi trường mới. Vậy nên ông ta để cho cô có thời gian thích nghi, không gấp gáp giao việc cho cô.
Ngày hôm nay bắt đầu giao việc rồi.
“Có hai chủ đề là Quốc khánh và việc sáp nhập huyện trấn, cô xem thử làm sao kết hợp hai chuyện này thành một để đi tuyên truyền.” Ông ta nói.
Kiều Vi trầm ngâm một lúc, xin ý kiến chỉ đạo: “Bản thảo này nên lấy mặt trên hay mặt dưới?”
Cô phải tìm hiểu kĩ khán giả của mình là ai, không thể nói là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ được. Cuối cùng thì nói chuyện với lãnh đạo không giống nói chuyện cùng nhân dân.
Bí thư Mạnh nhìn cô hỏi: “Tiểu Kiều năm nay bao nhiêu tuổi?”
Kiều Vi nói: “Tôi 22 tuổi rồi.”
Bí thư Mạnh khen ngợi: “Trẻ vậy sao.”
Nhưng ông ta lập tức nói: “Người trẻ nên có tinh thần làm việc của người trẻ. Không nên làm việc giống người già, nhìn rất khó chịu.”
Kiều Vi dừng một chút, nói: “Ngài nói rất đúng, tôi hiểu rồi.”
Cô đến từ tương lai, kiến thức rộng, lại từng làm qua nhiều chức vụ nên có phần tự kiêu rồi.
Ở trấn nhỏ có thể khôn khéo, vì thực tế trấn nhỏ không phân cấp bậc nghiêm ngặt như chốn quan trường, càng không đấu đá nhau.
Cũng không phải không có, nhưng trấn nhỏ kia không thực sự là đấu đá, chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Cô suýt nữa quên nơi này là thế giới trong sách, trấn Hạ Hà Khẩu là sân khấu chính trong sách, bài trí đơn giản, tập trung vào những điều ngọt ngào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất