Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Anh ta vừa nói vậy, Trưởng ban cảm thấy bị vu oan, giải thích: “Lại không phải do chúng tôi, là do các lãnh đạo.”
Người viết bài tức giận hỏi: “Là lãnh đạo nào?”
“Không phải vừa nói cho cậu biết sao, Bí thư!”
Nghe nói là Bí thư, người cầm bút nghẹn lời.
Bí thư của một huyện, quyền lực to lớn, tương đương với vua một cõi của huyện này.
Phần lớn mọi người, trong lòng còn “Sợ” người làm quan.
Khi này, có người chạy vào kêu: “Báo đã đến, báo đã đến!”
Ngày hôm qua Ban Tuyên truyền được thông báo rằng, các lãnh đạo đã đưa bản thảo truyền thông của Kiều Vi trấn Hạ Hà Khẩu đi. Ngày đó bọn họ không nhìn thấy bản thảo, chỉ phút chốc, thông tín viên của trấn Hạ Hà Khẩu vừa đưa lên, Trưởng ban Tuyên truyền nói đang bận xem sau, vừa nói xong, thư ký đã đến lấy đi luôn.
Trưởng ban cũng chưa được đọc. Đều tò mò chết được, chờ đọc báo.
Vừa nói báo đã đến, mọi người ào ào xông qua.
Người cầm bút của trấn Thanh Sơn còn đang nổi nóng, vội đi qua: “Để tôi xem trước!”
Anh ta tức giận như định đánh nhau. Tất cả mọi người đều nhường cho anh ta xem trước.
Người cầm bút phẫn nộ lật báo, tìm được bài văn kia, bắt đầu đọc xem.
Một lúc sau, mặt anh ta liền biến sắc.
Từ kinh ngạc đến giật mình đến khiếp sợ.
“Viết thế nào?”
“So với cậu thế nào?”
Càng có người hóng hớt không sợ to chuyện, ác ý khuyên nhủ : “Nếu không bằng cậu, cậu không thể hèn nhát, làm ầm đến trước mặt lãnh đạo đi! Cậu là người cầm bút đầu tiên của trấn Thanh Sơn, ai không biết cậu chứ, nhất định phải lên ý kiến!”
Người khác nhìn người này, đều thản nhiên rời xa.
Nhưng mà người càm bút trẻ tuổi bị bệnh văn chương nặng này lại không bị kích thích.
Ngược lại, sắc mặt anh ta rất khó coi.
Có người vò đầu bứt tai: “Đọc xong chưa, rốt cuộc viết thế nào?”
Người càm bút xanh mặt, đột nhiên gập báo lại, nhét vào trong lòng, xoay người rời đi.
“Bị thần kinh.” Mọi người nhìn nhau.
“Mau đọc, xem viết gì.” Ngay sau đó, hứng thú của mọi người lại kéo về trên báo.
Đều là người của Ban Tuyên truyền, đều là người càm bút. Văn nhân khinh nhau, đều muốn nhìn xem Kiều Vi của Hạ Hà Khẩu này đã viết gì.
“Để tôi đọc.”
Người cầm báo đọc lên với giọng truyền cảm.
Theo giọng đọc truyền cảm của anh ta, văn phòng dần yên tĩnh.
Dần dần đã rõ vì sao người viết cầm bút kia lại đột nhiên ngừng công kích.
“Như vậy… thật tốt đẹp…” Có người cảm thán.
Tương lai được miêu tả dưới ngòi bút của đồng chí Kiều Vi làm cho người ta phấn chấn, mong chờ cỡ nào.
Hành văn của cô thì không thể nghi ngờ, nhưng cảm xúc tràn ra giữa những hàng chữ càng lợi hại hơn hành văn.
Ngoại trừ có thể kể chuyện ra, câu chữ còn có thể biểu đạt tình cảm của người viết.
Cô xây dựng câu chữ với cảm xúc phong phú, lại được giãi bày khi đọc lên, thấm vào mặt bàn, cửa sổ và trái tim người trong văn phòng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã rõ, vì sao lãnh đạo không chờ bản thảo truyền thông của trấn Thanh Sơn đã chọn bản thảo này.
Tương lai tốt đẹp như có thể nhìn thấy.
Giống như cũng có thể thấy ánh mắt tràn ngập tin tưởng của cô.
Cảm xúc của cô lây nhiễm tất cả mọi người, tất cả đều mong chờ, tin tưởng vào tương lai tốt đẹp kia.
Thật ra Kiều Vi không hề có tinh thần sự nghiệp gì.
Kiếp trước thì từng có. Nhưng trải qua ốm đau tra tấn lâu dài, mơ ước sẽ biến thành không đau ốm là được.
Không đau ốm chính là hạnh phúc trên đời.
Bởi vì về sau đau đến morphine đều không áp được, thậm chí muốn chết.
Cũng đã mất đi năng lực tự lo, muốn chết đều không được, mỗi ngày sống trong ánh mắt thương hại của người khác.
Đến một đời này, tất cả đã tiếp nhận gần như hiện thực hóa cuộc sống kiếp trước mơ còn không được.
Kiều Vi rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Chồng anh tuấn, con ngoan ngoãn, nhà thực tế, công việc như về hưu…
Cô không hề có ý tưởng chơi trội cướp công lao. Nhưng mà, chế độ làm việc thế hệ sau 996 bị tư bản áp bức đã sớm quen với hiệu suất cao giống như được khắc trong lòng.
Chỉ là một bản thảo truyền thông thôi. Nếu như cho cô một bàn phím, cả đêm cô có thể soạn ra ba bốn bản.
Là bút máy ảnh hưởng đến tốc độ của cô.
So sánh với đồng nghiệp và người đồng trang lứa, Kiều Vi đúng là đả kích giáng xuống.
Cùng ngày Nghiêm Lỗi cầm về cho cô hai quần thu đông, một đồng phục quân đội thu đông kiểu nữ, còn có vải dệt màu xanh quân đội dày dùng vào thu đông.
Hôm nay Kiều Vi mang đến đơn vị, còn cho Lục Mạn Mạn nhìn: “Định làm một trang phục Lenin.”
Lục Mạn Mạn nói: “Em cũng muốn làm!”
Cô ấy còn đi cùng cô đến tiệm may, cùng nhau đo xong, chờ cô ấy tìm vải dệt sau.
Kiều Vi hỏi cô ấy có cần cô nhờ Nghiêm Lỗi kiếm vải cho cô ấy không, gái cưng của chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu xua tay: “Không cần.”
Không có thứ gì bố cô ấy không kiếm được.
Niên đại này, hợp tác xã cung tiêu rất ghê gớm.
Người ghê gớm nhất của hợp tác xã cung tiêu là nhân viên thu mua. Thường xuyên đi công tác, kiếm đồ trời Nam biển Bắc, làm việc dựa vào bản lĩnh.
Vào niên đại vật tư túng thiếu, không có bản lĩnh thì không kiếm được đồ.
Hiện giờ Lục Mạn Mạn đã đeo cả ba lô quân đội, Kiều Vi đã nhìn qua, sản phẩm quân đội chính tông, thật sự không phải giả.
Không giống với vài thanh niên đuổi theo mốt trong huyện, không kiếm được thì tìm ít vải xanh màu na ná khâu một cái. Chỉ nhìn từ xa còn tạm, nhưng tới gần nhìn, tính cái gì chứ, là hàng giả.
Kiều Vi về nhà lại thúc giục Nghiêm Lỗi tìm đối tượng cho Lục Mạn Mạn.
“Em nói yêu cầu với anh.” Kiều Vi nói: “Mặt đẹp, có cơ ngực, có cơ bụng.”
Niên đại này rất bảo thủ, Lục Mạn Mạn đã là cô gái thật mạnh mẽ, chỉ dám nói cần người đẹp.
Cô ấy chắc chắn không dám nói muốn có cơ bụng.
Cũng có thể chưa nhìn thấy cơ bụng đàn ông.
Không sao, có chị Vi của cô ấy yêu cầu thay. Không thể gọi không tiếng chị, cũng không thể ăn miễn phí nhiều đồ ăn vặt như vậy.
Ngày hôm sau, báo đến.
Kiều Vi lại một lần nữa gây ấn tượng với mọi người.
Lục Mạn Mạn đọc nhiều lần, hỏi mãi: “Sao chị viết được hay vậy, sao chị viết được hay vậy.”
Lục Thiên Minh cười suốt: “Đừng hỏi, hỏi cũng vô dụng. Không học được đâu.”
Viết ra bản thảo đúng quy tắc là năng lực có thể nhận được nhờ học tập và huấn luyện.
Nhưng viết thành cảm xúc tràn đầy trong từng hàng chữ, sức cuốn hút mạnh vậy, là thiên phú.
Có người chính là làm nghề này.

Ads
';
Advertisement