Báo đến buổi sáng, công hàm thuyên chuyển công tác trong huyện đến vào buổi chiều.
Bí thư Cao gọi Kiều Vi vào văn phòng, thông báo cho cô: “Cô được điều tạm đến Huyện ủy.”
“Chiếc xe nữ 26 kia cho cô đi. Bắt đầu từ ngày mai, cô đi Huyện ủy làm.”
Kiều Vi: “Hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng ~
Dập đầu cảm ơn.
“Mặc dù Kiều Vi là nhân viên 996 (*) lăn lộn cống hiến hết mình cho công ty, nhưng kiếp trước cô không phải người trong cơ chế nên có một vài thứ cô vẫn không hiểu lắm.
(*) Nhân viên 996: Bắt đầu làm việc lúc 9 giờ sáng, tan làm lúc 9 giờ tối, đi làm 6 ngày mỗi tuần.”
Điều chuyển tạm thời rốt cuộc là cái gì cô hoàn toàn không hiểu. Điều chuyển thì cô biết, nhưng còn “tạm thời” là sao.
Hơn nữa cô là người giỏi nhìn nhận, biết nghe ngữ điệu, nhìn sắc mặt mà đoán được người khác đang nghĩ gì, vẻ mặt, ánh mắt của bí thư Cao và chủ nhiệm Phương nói cho cô biết, vụ điều chuyển tạm thời này không phải chuyện tốt đẹp gì.
Chuyện này không thể cứ úp úp mở mở mãi được, phải hỏi cho rõ ràng.
May mà bí thư Cao và chủ nhiệm Phương sẵn lòng giải thích cho cô.
“… Vậy có nghĩa là, tôi vẫn là nhân viên ở bên này, lương cũng là do ủy ban trấn phát? Trên thực tế tôi vẫn là người của ủy ban trấn.” Kiều Vi vô cùng ngạc nhiên: “Như vậy chẳng phải là tôi đi làm không công cho huyện sao? Còn ủy ban trấn phải chịu thiệt rồi.”
“Khụ khụ…” Chủ nhiệm Phương cố gắng giải thích: “Cũng không thể nói như vậy.”
Không thể nói như vậy thì phải nói thế nào đây, bản chất của việc này giống hệt những gì Kiều Vi đã nói. Làm gì có đơn vị nào vui vẻ đồng ý cho người của mình bị đơn vị khác hay cấp trên mượn chứ.
Chẳng lẽ tôi lại đồng ý phát lương để người ta đi làm việc cho anh, trong khi chỗ tôi còn đang thiếu một người.
Tính thế nào cũng lỗ.
Kiều Vi vẫn hơi do dự. Bởi vì thực ra cô rất thích đạp xe vào huyện.
Đoạn đường đồng đó rất đẹp, có ánh nắng, không khí, đất ruộng, và những lão nông đội mũ rơm dắt theo đàn bò giày gầy guộc. Con đường dài vắng người có phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Đạp xe nhanh thì tầm bốn năm phút là đến nơi, đạp chậm thì cũng chỉ mất có một tiếng.
Khi làm trong thị trấn nếu như quên tắt bếp trước khi đi làm thì có thể về nhà tắt rồi quay lại làm tiếp, có người còn cảm thấy quãng đường đi làm đó quá xa. Nhưng Kiều Vi là người thành phố, thành phố mà cô từng sống trước đây là thành phố tuyến một, ngày nào cũng phải tốn một tiếng rưỡi thời gian cho việc di chuyển, nên đối với cô quãng đường đó cũng không xa lắm.
Vả lại, phương tiện giao thông của thời đại này quá lạc hậu. Mười dặm cũng chỉ bằng 5km, nếu lái xe chỉ mất có mười phút mà thôi. Đối với Kiều Vi mà nói, quãng đường này vẫn còn “quá gần”.
Cho nên khoảng cách đối với cô mà nói là một thứ không đáng nghĩ đến.
Nhưng khi hiểu được bản chất của việc điều chuyển tạm thời, Kiều Vi lại không muốn đi.
Bởi vì bản tính con người có thiện có ác, nhưng ngoài thiện ác con người còn có rẻ rúm.
Ví dụ điển hình nhất chính là, những cô gái lương thiện không đòi sính lễ ở những vùng coi trọng sính lễ thường bị nhà chồng coi là rẻ rúm. Bởi vì nhà chồng cho rằng cô ấy không đòi sính lễ là do cô ấy “Rẻ tiền”, “Không có giá trị”, chứ không phải là vì cô ấy lương thiện, mà là vì “Con trai họ có bản lĩnh”.
Nếu như cô vẫn là nhân viên của ủy ban trấn, nhận lương của ủy ban trấn, Kiều Vi sẽ không ngây thơ cho rằng ủy ban huyện sẽ biết ơn công sức miễn phí mà cô bỏ ra.
Dựa trên những kiến thức cô có từ những ngày tháng trưởng thành trong môi trường văn phòng, rất có khả năng khi làm việc ở đó cô sẽ bị đối xử như trâu như ngựa. Điều tồi tệ hơn là đơn vị cũ của cô rất có thể sẽ không coi trọng cô. Dù gì thì cô cũng cầm tiền của người ta rồi đi làm cho đơn vị khác.
Logic này dùng ngón chân nghĩ cũng có thể hiểu được.
Kiều Vi hỏi ngay: “Tôi có thể từ chối không?”
Bí thư Cao ho một tiếng, nói: “Đây là công hàm điều chuyển công tác.”
Thực ra nếu thỉnh thoảng điều chuyển tạm thời vài ngày, cũng không cần dùng đến công hàm điều chuyển công tác, các lãnh đạo gọi điện thoại báo với nhau một tiếng là được rồi. Thông thường cũng sẽ không chỉ định là phải điều ai đi, nếu cần dùng tạm ai đó, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại nói “Cử một người sang hỗ trợ chúng tôi”, thì lãnh đạo bên này cử một người nào đó đi là được.
Thời gian ngắn, làm ở đó vài ngày là được về rồi. Không có ảnh hưởng gì nhiều.
Đằng này lại viết cả công hàm điều chuyển công tác chính thức, còn chỉ định cả người. Thì chỉ có hai khả năng, một là thời gian điều chuyển dài, hai là muốn cướp người này luôn.
Bất luận là khả năng nào thì đơn vị cũ cũng sẽ không vui. Thậm chí rất có thể còn cho rằng bản thân người này muốn leo cao, nghi ngờ họ sẽ một đi không trở lại. Cho nên cái người được điều chuyển tạm thời đi này thường không được cả hai bên hoan nghênh.
Không thể từ chối công hàm điều chuyển công tác sao?
Kiều Vi suy nghĩ một lát rồi nói: “Làm vậy kỳ thực rất khó cho tôi, tôi còn có con nhỏ. Nếu làm ở ủy ban huyện mang con theo không tiện, tôi chưa thấy ai mang con theo cả.”
Quy mô của ủy ban huyện lớn hơn ủy ban trấn rất nhiều, cho nên cường độ làm việc và hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều. Ý thức cấp bậc cũng rất lớn.
Ủy ban trấn nhỏ, mặc dù cũng phân cấp bậc nhưng mối quan hệ giữa mọi người rất gắn bó gần gũi, hầu như ai cũng có gia thế và quan hệ, có những lúc lãnh đạo còn có cảm giác bản thân là phụ huynh của mọi người, không quá nghiêm ngặt trong việc phân cấp.
Nhưng Kiều Vi đã đến ủy ban huyện hai lần, cô cảm nhận được rõ sự khác biệt trong việc phân cấp, thấy rõ tác phong của nơi làm việc, quan trường.
Lãnh đạo không chỉ là lãnh đạo, thậm chí còn là “Quan chức”.
Chủ nhiệm Phương nói: “Tôi nghe nói đại viện quân đội có nhà trẻ, ủy ban huyện cũng có nhà trẻ nằm ngay trong sân văn phòng huyện ủy, cô có thể để con ở đó, có thể ghé qua gặp bất cứ lúc nào.
Kiều Vi suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Tôi có thể dùng thân phận người nhà quân nhân để từ chối không?”
Bí thư Cao và chủ nhiệm Phương đều cứng họng, dở khóc dở cười nói: “Cô…”
Kiều Vi đắc chí nói: “ Trong chuyện này rõ ràng là chỉ có ủy ban huyện có lợi. Ủy ban trấn và bản thân tôi không nhận được bất cứ lợi ích nào.”
Cô là người làm công đương nhiên sẽ có trách nhiệm của người làm công, cô có thể nỗ lực, tích cực làm việc không ngừng nghỉ, nhưng cô không cho phép người khác hưởng lợi trên công sức lao động của mình.
Quả nhiên, một nhân viên có năng lực ít nhiều gì cũng sẽ có cá tính, cách nghĩ của riêng mình, có mấy ai vừa có năng lực lại vừa nghe lời chứ.
Bí thư Cao: “Đối với cô mà nói đây là một cơ hội rất tốt, cho cô có cơ hội mở mang tầm mắt, cũng như tiếp xúc với càng nhiều đồng nghiệp, lãnh đạo, học được kinh nghiệm từ người khác, nói không chừng còn có cơ hội được điều chuyển chính thức sang ủy ban huyện.”
Điều chuyển chính thức mới gọi là thăng chức, còn điều chuyển tạm thời thì không tính.
Kiều Vi oai phong nói: “Khởi điểm của tôi là ở ủy ban trấn, trạm phát thanh là nhà của tôi.”
Cô đã làm việc rất tốt trong căn phòng nhỏ của ủy ban trấn. Các đồng nghiệp ai cũng thân thiết với nhau, thậm chí còn giúp cô trông con.
Thời gian thoải mái, công việc cũng nhẹ nhàng, tự do.
Cửa sổ văn phòng còn có một chậu hoa của riêng cô, Thiên Minh đã dạy cô chăm sóc nó.
Hồ Tuệ dạy cô đan áo lên.
Mạn Mạn mang đồ ăn vặt cho cô.
Trạm trưởng chưa từng to tiếng với cô.
Nhân viên trực điện thoại ở phòng trực bên cạnh nếu như nghe được chuyện gì hay ho trong máy sẽ lập tức sang gọi cô, để mọi người cùng nghe lén, vô cùng thú vị.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất