Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

“Ngày mai em sẽ sơn xong phòng khách.”
Đây là kế hoạch của Kiều Vi.
“Thế Tương Tương…” Nghiêm Lỗi hỏi thử.
“Tương Tương cứ ngủ cùng chúng ta trước đã. Đợi khi nào sơn xong phòng khách thì cho thằng bé về phòng.”
Nghiêm Lỗi vui vẻ.
Ngày hôm sau về nhà, quả nhiên phòng khách đã rực rỡ hẳn lên.
Khung ảnh và chân dung chủ tịch ở trên tường đều đã được tháo xuống, để lên trên bàn dài. Bàn dài, bàn, tủ thấp và tủ giày tạm thời kê cách vách tường.
“Đợi mai sơn khô hẳn rồi kê lại.” Kiều Vi nhe răng trợn mắt: “Hôm nay quá mệt, cái bàn với bàn dài kia quá nặng, Tương Tương cũng không giúp gì được, chỉ có một mình em kéo ra bên ngoài.”
Lúc này không có ván dăm định hướng, đồ nội thất đều làm bằng gỗ đặc, cực kỳ nặng.
Nghiêm Lỗi nói: “Mai em đừng làm, chờ anh về rồi anh kê lại.”
“Thế hôm nay anh kê tủ quần áo trong phòng ngủ của chúng ta ra cho em, mai em muốn sơn phòng của chúng ta.”
“Được!”
Cơm nước xong, mới vừa về đến nhà, đoàn trưởng Triệu đã xách theo một chai rượu sang: “Chị dâu cậu không cho tôi uống trong nhà.”
Nhà anh ta lắm con trai, cái hay thì không học mà cứ học bố mình uống rượu. Người lớn không cho uống thì uống trộm.
Vậy là chị Dương “đuổi” đoàn trưởng Triệu ra ngoài.
Kiều Vi bê một đĩa lạc ra.
Đoàn trưởng Triệu vừa mừng vừa sợ: “Đoán chắc tôi kiểu gì cũng tới à.”
Kiều Vi cười: “Là anh đến đúng lúc.”
Hôm nay nhà ăn đại viện có lạc chiên. Thời đại này rất ít đồ ăn vặt, hiện giờ Kiều Vi có tập tính như hamster, đã thấy là sẽ không bỏ lỡ, nên cô mang hộp cơm đi mang một ít về.
Nào biết đoàn trưởng Triệu tới đúng lúc.
Cái bàn nhỏ được kê ở ngoài sân, Kiều Vi còn đốt nhang muỗi lên cho hai người họ.
Đoàn trưởng Triệu đứng ở cửa, nhìn vào phòng khách: “Nhà cậu làm gì thế này?”
Nghiêm Lỗi cười nói: “Tường trong nhà tôi đều bẩn hết rồi, vợ tôi lại thích sạch sẽ, nhất quyết phải sơn lại một lần. Cứ mỗi ngày một chút, mỗi ngày một chút, lại sơn thêm hai ngày nữa là xong rồi.”
“Em dâu sơn một mình à?”
Đoàn trưởng Triệu thật sự phải nhìn Kiều Vi với con mắt khác. Ai nói em dâu nhà họ Nghiêm chân yếu tay mềm thế hả?
“Cháu! Bác Triệu! Còn có cháu nữa!”
“Ồ ồ ồ! Còn có Tiểu Tương của chúng ta nữa!” Đoàn trưởng Triệu dựng ngón tay cái lên với cậu bé, còn bón cho cậu bé hạt lạc.
Lạc thơm mùi dầu chiên.
Nghiêm Tương vui vẻ.
Mấy người đàn ông vừa uống rượu là lại thích lải nhải.
Quê của hai người họ cách nhau không xa, thuộc về cùng một khu vực, nên lại càng có tiếng nói chung.
Kiều Vi nghe qua cửa sổ ở trong nhà, giọng nói của bọn họ vốn đã có khẩu âm, nói chuyện một lúc rồi không nói tiếng phổ thông nữa mà nói bằng tiếng địa phương.
Hai người uống rất vui, Nghiêm Lỗi hơi say, sau khi tiễn đoàn trưởng Triệu thì rửa mặt sạch sẽ, cuối cùng anh cũng tỉnh táo hơn một chút.
Trước khi vào phòng, anh còn rón rén đến phòng phía Đông nhìn xem, rất tốt, Nghiêm Tương đã ngủ một mình trong phòng ngủ mới tinh, sạch sẽ của thằng bé.
Nghiêm Lỗi vui sướng đi về phòng phía Tây.
Kiều Vi đã ngủ rồi.
Dù cô nói không mệt nhưng dù sao cũng tốn sức.
Vận động nhiều hơn, chất lượng giấc ngủ cũng tăng lên theo. Kiều Vi vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Nghiêm Lỗi: “…”
Có đồng đội thích uống rượu đúng là làm chậm trễ việc của người khác!
Chờ ngày mai, chờ đến ngày mai. Nghiêm Lỗi an ủi bản thân.
Tương Tương cũng đã về phòng của cậu bé rồi, chờ đến ngày mai là được.
Ngày hôm sau, Nghiêm Lỗi mong chờ trở về nhà.
Phòng ngủ phía Tây cũng đã được sơn xong, trắng sạch mới tinh, cứ như phòng tân hôn.
Nghiêm Lỗi vô cùng nhiệt tình, anh kê bàn dài, đồ nội thất và tủ thấp trong phòng khách về vị trí cũ trước.
Rồi mong trời tối nhanh hơn.
Buổi tối, Kiều Vi nói: “Đi, chúng ta vào phòng Nghiêm Tương ngủ thôi.”
Nghiêm Lỗi: “?”
“Phòng chúng ta vừa sơn xong, cũng phải đợi cho bay hết mùi, ngủ trong phòng Tương Tương hai ngày trước đã.”
“Bố, mẹ!” Nghiêm Tương đang nhảy nhót trên giường đất trong phòng ngủ của mình, dùng thân phận chủ nhân căn phòng để tươi cười chào đón hai vị khách: “Bố mẹ mau vào đây đi.”
Cậu bé còn sắp xếp vị trí: “Bố ngủ ở đây, con và mẹ ngủ ở bên này.”
Rất là gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng cậu bé không biết nửa đêm bố cậu bé nhìn người vợ thơm tho của mình ôm con trai thơm tho ngủ say.
Chỉ có mình anh là tức đến mức không ngủ được!
Trấn nhỏ thường không có gì mới mẻ. Trong nhà sơn lại tường cũng thu hút mọi người tới nhà.
Chị Dương cầm theo một mớ rau mới hái trong sân nhà sang làm quà: “Lão Triệu nói nhà cô vừa sơn mới, tôi tới xem.”
Lúc rải đá cuội làm đường xong, chị Dương cũng sang đây khen.
Chị ta nói lời sâu xa: “Sân nhà nên dọn dẹp từ sớm rồi, trong nhà phải sửa chữa xong thì lúc ở mới cảm giác được cuộc sống tốt đẹp.”
Chị ta và lão Triệu đều nhìn rõ, gần đây tình cảm hai người này đang dần tốt lên.
Theo lời lão Triệu nói, hiện tại tinh thần Nghiêm Lỗi phấn chấn, mặt mày rạng rỡ như trời lạnh được bôi một lớp sáp … hừ, lừa người.
Ngược lại, người không biết còn tưởng là anh được tăng lương đấy.
Nhưng chị Dương và đoàn trưởng Triệu thì biết nguyên nhân, là do tình cảm vợ chồng Nghiêm Lỗi đã thay đổi, càng ngày tốt hơn.
Tối hôm trước đoàn trưởng Triệu xách bình rượu sang tìm Nghiêm Lỗi uống rượu, đến khuya mới về nhà. Nhớ đến tối qua, anh ta nói với chị Dương: “Tôi thấy nhà họ Nghiêm kia cũng chịu khó đấy.”
“Là sao?”
“Cô ấy sơn tường một lượt như thế ấy.”
Lời chị Dương nghe nói vậy thấy có chút thú vị, hôm nay ít việc, chị ta mới nhớ ra cầm ít rau sang đây cho Kiều Vi.
“Chỗ này sửa lại một chút mà trông khác ghê.” Chị Dương khen ngợi: “Tôi nhớ lúc hai người kết hôn, khi đó chưa xây nhà, nhà cửa ở đây thì chật chội. Nghiêm Lỗi được phân đến ở căn phía Tây, cậu ấy cho người sơn trắng lại. Hai nhà chính cũng dùng, cậu ấy cũng cho người sơn lại.”
“Khi đó hai nhà mỗi người một cái bàn bát tiên, cái bàn nhà cậu ấy là đồ mới, còn của nhà họ Lý là đồ cũ, cậu ấy cũng cho người sơn lại, nhìn như mới luôn.”
“Cậu ấy còn lấy từng thùng nước cọ sạch sẽ các viên đá lát trong nhà vệ sinh. Còn rắc rất nhiều thuốc bột sát trùng.”
“Nhà họ Lý nói với tôi… Khụ, khụ nói rất sạch sẽ.”

Ads
';
Advertisement