Nhà ở kiểu cũ có gian giữa là phòng khách, hai phòng phía Đông và phía Tây đều được ngăn ra thành gian trong và gian ngoài.
Gian trong chính là phòng ngủ. Gian ngoài của phòng phía Tây là phòng sách, gian ngoài của phòng phía Đông là chỗ để đồ đạc linh tinh.
Thời đại này có rất ít đồ nội thất, nên căn nhà có vẻ trống rỗng.
Gian ngoài nhỏ hơn phòng ngủ bên trong. Kiều Vi và Nghiêm Tương sơn gian ngoài xong thì lại sơn một mặt tường ở phòng khách.
“Được rồi, hôm nay làm đến đây thôi.” Kiều Vi nói.
Hôm qua bọn họ cũng vậy, chỉ sơn tường trong buổi sáng, buổi chiều thì dành thời gian để Nghiêm Tương chơi và đọc sách.
Đến trưa, Kiều Vi nấu cơm trong bếp, Nghiêm Tương thì chơi hố cát.
Hố cát nằm ngay dưới bóng cây, không nắng tí nào.
Nghiêm Tương chơi một lát rồi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó chạy tới cửa bếp nói với Kiều Vi: “Mẹ ơi, mây che mặt trời lại rồi.”
Kiều Vi cũng cảm thấy phòng tối đi hẳn, cô thò đầu ra ngoài nhìn thử: “Trời âm u rồi.”
“Buổi sáng còn nắng mà. Chẳng nhẽ sắp mưa à?”
Quả nhiên, lúc ăn cơm trưa, mưa bắt đầu rơi “tí tách tí tách”.
Đây là cơn mưa đầu tiên sau khi Kiều Vi xuyên tới.
Kiều Vi nói: “Con nghe xem.”
Nghiêng tai lắng nghe, ở đây không hề tiếng gầm rú của ô tô hoặc là máy móc.
Tí tách, lộp bộp.
Hạt mưa rơi xuống trên mái ngói, nước mưa chảy qua khe đá, châu ngọc văng khắp nơi.
Nghiêm Tương nói: “Thật yên tĩnh.”
Sau khi ăn cơm, dọn dẹp bát đũa xong chính là thời gian ngủ trưa.
Nghiêm Tương ngồi trên giường trúc, hai chân vắt vẻo, hỏi Kiều Vi: “Mẹ ơi, con ngủ ở đây được không? Yên tĩnh lắm.”
“Yên tĩnh” mà Nghiêm Tương nói là kiểu yên tĩnh theo nghĩa khác. Kiều Vi hiểu được.
Cô nói: “Được chứ.”
Kiều Vi còn vào phòng lấy gối vỏ kiều mạch ra cho cậu bé.
Nghiêm Tương vui vẻ cởi giày, nằm trên giường trúc.
“Tại sao nước lại rơi từ trên trời xuống hả mẹ?”
Kiều Vi nói: “Việc này phải nói từ lúc nước ở sông và biển rộng bốc hơi, con còn nhớ tầng khí quyển trái đất mà mẹ từng nói cho con nghe không…”
Cô cũng ngồi trên giường trúc, nghiêng người dựa vào cái đệm, thong thả giảng cấu tạo thế giới và nguyên lý vận hành của nó cho Nghiêm Tương nghe.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mát lạnh thoải mái, xua tan cái nóng mùa hè.
Gối dựa rất mềm mại.
Thi thoảng cô lại chọc chọc khuôn mặt của cậu bé.
Kiều Vi càng nói càng thấy mí mắt nặng trĩu, thu tay lại mà cậu bé cũng không hề giãy giụa. Cô vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Nghiêm Tương, nghe thấy giọng nói của mình càng ngày càng chậm, càng ngày càng xa…
Khi tỉnh lại thì trời đã tạnh mưa, ánh mặt trời xiên chéo qua mái hiên, chiếu vào trong sân.
Không khí vẫn ẩm ướt như cũ, đá cuội trên con đường nhỏ sáng lấp lánh.
Giấc ngủ này thực sự rất ngon, Kiều Vi hoàn toàn không muốn tỉnh lại.
Nhưng chân của Nghiêm Tương đang chọc vào cằm cô.
Kiều Vi: “…”
Sao cô lại chen chúc, ngủ quên trên giường trúc với Nghiêm Tương thế này?
Kiều Vi dụi mắt ngồi dậy, vỗ mông Nghiêm Tương: “Dậy đi, dậy đi nào.”
Nghiêm Tương mơ màng mở mắt ra, ngáp một cái rồi lập tức tỉnh táo, tự ngồi dậy tìm giày để xỏ vào chân.
Cậu bé chạy đến con đường lát đá cuội, nhảy nhót: “Mẹ ơi nhìn này!”
Con đường lát đá cuội không rộng, hơi hẹp, nhưng vừa được cơn mưa cọ rửa nên rất mát mẻ, sạch sẽ.
“Không giẫm phải bùn nữa!” Nghiêm Tương vui vẻ nói.
Trước kia mỗi lần mưa là sân đều ướt nhẹp, muốn đi thì phải giẫm lên gạch. Nếu không cẩn thận trượt chân thì chân sẽ dính đầy bùn.
Sau khi lát hai con đường nhỏ này thì trông sạch sẽ hẳn, cũng sẽ không mang bùn đất vào nhà nữa.
Nghiêm Tương cười khanh khách, chạy tới chạy lui trên con đường nhỏ.
Hố cát bị ướt nước mưa, tạm thời không thể chơi được.
Nhưng cậu bé có thể nghịch bùn. Sau khi mưa thì sao có thể không nghịch bùn được chứ.
Nghiêm Lỗi vừa về đến nhà đã thấy trền cửa sổ bày đầy “tượng đất”, có hình hộp, hình cầu, hình thang, hình nón, có con vật không biết là mèo hay là chó, có rắn, đĩa, bát và cả một cái ấm trà sắp đổ.
Nghiêm Tương giới thiệu cho bố: “Đây là con nặn, còn đây là mẹ nặn.”
“Bố ơi, con và mẹ ai nặn tốt hơn ạ?”
Rõ ràng đức tính dĩ hòa vi quý cũng là một dạng di truyền, Nghiêm Lỗi bình tĩnh trả lời: “Tương Tương nặn đẹp, mẹ nặn xuất sắc.”
Nghiêm Tương rất hài lòng với lời nhận xét này. Tuy cậu bé nặn rất đẹp, nhưng cũng không thể nói là mẹ không đẹp được.
Bố làm đúng.
Nghiêm Lỗi vừa vào phòng khách đã “ồ” lên: “Tiến độ không tệ.”
Lại hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Ở trong bếp ạ.”
Nghiêm Lỗi cởi quân phục đi vào bếp, quả nhiên nhìn thấy Kiều Vi đang nấu cơm.
Anh bước tới cầm lấy cái muôi: “Hôm nay em không mệt à? Sao lại còn nấu cơm?”
“Hôm qua anh giúp em xoa bóp xong thì đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay tay em không nhức nữa.” Kiều Vi nói: “Hơn nữa hôm nay bọn em đã nắm vững tiết tấu, không vội. Hôm qua là do vừa bắt đầu đã làm quá nhanh.”
Sơn chậm rãi là được, sẽ không mệt như vậy nữa.
Dù gì cũng không đẩy nhanh tốc độ.
“Hôm nay em cũng trộn vừa đủ sơn trắng. Thật ra hôm qua em không định sơn hết cả phòng, chỉ định sơn ba mặt tường quanh giường đất thôi. Nào ngờ trộn nhiều sơn quá nên lại phải sơn tiếp. Sau đó thì hết sơn mà vẫn chưa sơn hết tường, chỉ đành pha tiếp…”
Nghiêm Lỗi hiểu ngay: “Đúng thế, anh cũng vậy. Không làm vừa đủ, nếu làm gì mà không làm hết, không dừng lại vừa đúng với tiến độ là sẽ cực kỳ khó chịu.”
Kiều Vi buồn cười: “Cái này gọi là rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
Cô kể cho anh truyện cười về một người đi ra ngoài những không xác định được mình đã khóa cửa hay chưa, nên sau khi khóa cửa, người đó sẽ đánh một quyền của võ thuật quân đội. Cuối cùng, mỗi lần khóa cửa xong là người đó lại tập nguyên cả bài võ.
Đương nhiên, bởi vì cô không biết lúc này đã có võ thuật quân đội hay chưa nên chỉ nói “đánh võ” chứ không hề nhắc tới “võ thuật quân đội”.
Nghiêm Lỗi cười đau cả bụng: “Ai thế? Ở khu cũ hay là ở đại viện?”
Kiều Vi trả lời như thật: “Em không biết, lúc mua thức ăn nghe bọn họ nói vậy.”
Hiện giờ tình hình xã giao của Kiều Vi đã tiến bộ hơn trước kia, cũng dần qua lại với hàng xóm nhiều hơn.
Nghiêm Lỗi vừa xào rau vừa nói: “Đây là người luyện võ.”
Sau này, câu chuyện cười này truyền tới quân đội. Có một thời gian, mọi người đều muốn tìm ra thanh niên ngốc cứ khóa cửa là phải đánh nguyên bài võ này.
Trong quân đội có mấy người biết võ, đương nhiên là không có ai chịu thừa nhận.
Sau đó, họ lại tranh cãi chuyện rốt cuộc người đó đánh võ phía Nam hay võ phía Bắc, Trường quyền hay là Vịnh Xuân quyền, lại có rất nhiều phiên bản mới được sinh ra, bên nào cũng cho là mình đúng nên tranh cãi ồn ào túi bụi.
Hiện tại, tiến độ sơn tường là gian trong và gian ngoài của phòng phía Tây đều đã được sơn xong, phòng khách thì mới sơn hết bức tường phía Đông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất