Thật ra lúc đó có người trong nhà nói: “Chỉ là lấy một người thành phố thôi mà, ra vẻ cái gì không biết nữa.”
Suýt chút nữa chị Dương nói hớ ra.
Thật ra Kiều Vi rất thích nghe các bác, các chị nói chuyện linh tinh.
Bởi vì so với kiếp trước chỉ nằm trên giường bệnh chơi điện thoại thì nói chuyện như này làm cô có thể cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc sống cùng khói lửa nhân gian.
Bây giờ, ngay cả điện thoại di động cũng không có, nói chuyện trở thành thú vui tiêu khiển quan trọng nhất.
Tốc độ nói chuyện của chị Dương rất nhanh, mang theo khẩu âm địa phương, nhưng chị ta miêu tả sống động như thật. Kiều Vi nghe có thể tưởng tượng ra, mấy năm trước đối với đối tượng kết hôn, Nghiêm Lỗi ôm biết bao nhiêu là kì vọng và nhiệt tình.
Nhìn lại mấy năm nay, cô thấy đau lòng.
Chị Dương vào xem từng phòng.
Xem phòng của Nghiêm Tương nói: “Rất sạch sẽ.”
Lại xem phòng của Kiều Vi và Nghiêm Lỗi, hỏi: “Tại sao lại đặt tủ quần áo ở đây?”
Kiều Vi nói: “Lúc sơn tường thì mang ra. Hôm qua tôi mang ra phơi, để đến hôm nay khô rồi, đợi Nghiêm Lỗi về thì để anh ấy chuyển vào.”
Chị Dương nói: “Tôi chuyển cho cô.”
Tủ quần áo này làm bằng gỗ thật, hơn nữa bên trong để đầy đồ. Một mình Kiều Vi không chuyển vào được.
Cô vội vàng nói: “Không cần đâu chị, không cần. Cái này có thể…”
Cùng với tiếng va chạm “kẽo kẹt”, hai tay chị Dương dùng lực đẩy tủ áo về chỗ cũ.
Kiểu Vi: “Hả…hở?”
Chị Dương phủi tay: “Cô nói gì thế?”
“…” Kiều Vi: “Không có gì. Chị dâu uống nước đi.”
“Tôi không uống đâu, không khát.” Chị Dương xua tay: “Tôi hỏi một chút, cô sơn nhà này, dùng nhiều sơn trắng không?”
“Chị dâu cũng muốn sơn ạ?”
“Tôi thấy nhà mới rất đẹp. Tường nhà tôi bị mấy con khỉ con kia làm hỏng rồi. Khách cũng không muốn tới.”
Nhà chị ta nhiều người, trước đây cảm thấy làm chuyện này quá phiền phức. Hiện tại thấy một mình Kiều Vi cũng làm được, nhà chị ta nhiều người vậy, sao lại không làm được chứ.
Chị ta cảm thấy mình lười rồi.
Thật ra chị Dương không lười, chị ta là người gọn gàng, ngăn nắp. Chỉ là nhà nhiều người, trong nhà lắm việc cứ quấn lấy thân chị ta, chẳng hạn như chuyện ăn uống ngủ nghỉ này. Chuyện bức tường không được xếp lên hàng đầu.
Nhưng bây giờ có Lâm Tịch Tịch giúp chị ta, có thể nói giờ chị Dương được giải phóng khỏi rất nhiều thứ.
Có thời gian, có sức lực, tất nhiên là có tâm tư làm chuyện khác rồi.
Gần đây đoàn trưởng Triệu được tăng lương, người gặp chuyện tốt, cảm thấy nên làm chút gì đó.
Bây giờ Kiều Vi là chuyên gia sơn tường.
Cô tính toán số lượng cần dùng cho chị Dương rồi viết ra giấy.
Chị Dương cầm giấy, mang tâm trạng hừng hực về nhà.
Kiều Vi mang bó rau được cho để vào chỗ mát trong bếp.
Bó rau tự trồng này rất tươi, không biết đến bao giờ rau Nghiêm Lỗi trồng có thể ăn được. Nghĩ tới lúc cô muốn nấu cơm chỉ cần đi vào trong viện nhổ hai cây rau, rửa sạch rồi cho vào trong nồi xào.
Đây chính là cuộc sống mà nhiều nhân viên văn phòng năm 1996 ở các thành phố lớn mơ ước.
Nghiêm Lỗi về nhà, không ngờ tủ quần áo đã được đặt lại chỗ cũ, anh thấy ngạc nhiên: “Em đặt lại chỗ cũ à?”
“Làm sao có thể.” Kiều Vi nói: “Chị dâu Triệu sang đây chuyển cho đấy.”
Cô nói: “Em bảo chị ta đừng động vào, kết quả em vừa nói chữ “Đừng”, lời còn chưa ra khỏi miệng, chị ta cứ vậy mà…”
Kiều Vi chân trước chân sau, hai tay cho ra phía trước, diễn tả lại: “Như thế này!”
“Cứ vậy thôi, cái tủ đã được đẩy về chỗ cũ.”
“Em sợ đến ngây người luôn.”
Nghiêm Lỗi cười nghiêng ngả.
Anh cảm thấy ở phương diện này Kiều Vi không có kiến thức: “Chuyện này có là gì đâu, phụ nữ nông thôn đều vậy cả.”
Ở nông thôn muốn cưới vợ, kết hôn, đều chọn những người ngực to, eo to, mông tròn, đây là kiểu con dâu mà mẹ chồng thích nhất, vì sao lại vậy? Có sức khỏe là có thể làm việc chứ sao!
Cho nên lúc anh muốn kết hôn với Kiều Vi, bạn bè đều khuyên anh không nên.
Nghiêm Lỗi nói: “Sức lực của chị dâu Triệu có thể so với đàn ông, ở quê đây là điều bình thường. Mẹ anh… Hửm, hửm, buổi tối ăn gì thế?”
Nói quá lời rồi, vừa thốt ra hai chữ “mẹ anh”, may mắn anh phản ứng nhanh, đổi lời đúng lúc.
Sắc mặt Kiều Vi như bình thường, giả vờ như không nghe thấy, cười nói: “Chị dâu Triệu cho em đồ ăn. Rau tự trồng còn tươi ngon hơn ở chợ. Em đi xào rau.
Cô đi ra ngoài.
Nghiêm Lỗi thở ra một hơi.
Gần đây, ở trước mặt cô, anh quá thả lỏng rồi, vậy mà lại nói những lời chẳng kịp suy nghĩ gì cả.
Cô không thích nghe chuyện về người nhà của anh.
Nghiêm Lỗi lại thở dài.
Lúc ăn cơm tối, Kiều Vi liếc mắt nhìn Nghiêm Lỗi đang lùa cơm vào trong miệng.
Cô nhớ lại những lời miêu tả của chị Dương về anh khi anh vừa được phân phòng, anh vì kết hôn mà chuẩn bị những gì.
Mấy năm trước anh cũng mới ngoài hai mươi thôi. Nguyên chủ mười bảy mười tám.
Qúa trẻ, hai người còn quá trẻ.
Đều chờ mong vào tương lai, nhưng lại khác hướng đi.
Kiều Vi khẽ thở dài một hơi.
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Em sao thế?”
“Không sao ạ.” Kiều Vi gắp thịt cho anh: “Anh ăn nhiều vào.”
Đôi mắt của cô dịu dàng như nước, ánh mắt mang theo thương yêu.
Nghiêm Lỗi nhai cơm, ăn không ra mùi vị gì, chỉ thưởng thức ánh mắt ấy của cô.
Anh luôn cảm thấy đáy lòng anh có chỗ nào đó đang run rẩy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải mình đang bị bệnh chứ? Tại sao gần đây anh cứ cảm thấy kì lạ khi nhìn vợ mình cơ chứ.
Khắp người cảm thấy kì quái.
Đêm nay, Nghiêm Lỗi cũng không ôm hy vọng gì. Vì Kiều Vi yêu cầu, hôm nay anh vẫn phải tiếp tục ngủ cùng Nghiêm Tương một đêm.
Qủa nhiên, buổi tối ngủ ở phòng Nghiêm Tương.
“Mẹ ngủ bên này, bố ngủ bên này.”
Nghiêm Tương sắp xếp khá tốt, để mình ngủ ở giữa… Gần mẹ một chút, xa bố một chút.
Trong bóng tối mông lung, Nghiêm Lỗi khoanh tay liếc mắt nhìn Kiều Vi ôm dỗ con trai.
Àiii.
Anh chán chết mà nhắm mắt lại.
Một lát sau, Nghiêm Tương thở đều đều, có lẽ đã ngủ rồi. Lỗ tai Nghiêm Lỗi nghe thấy tiếng động, có lẽ Kiều Vi cũng sắp ngủ rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất