Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa nhà Mộng Nhiên và Lê Ái Duy cũng được mời đến tham dự. Mặc dù không hề muốn đến những nơi đông đúc như tiệc sinh nhật, cơ mà cô chẳng thể tìm được lí do chính đáng nào để mà từ chối cả. 

Lê Ái Duy không muốn đến đó, cô sợ sẽ nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc mà mỗi ngày mình đều ước mơ. Cô sợ nhìn thấy Âu Cẩn Đình cưng chiều tiểu Mộng Nhi. 

Dù biết con nít không có tội, cơ mà nhìn thấy ba của con mình đang ôm một em bé khác, nâng niu cô bé như trân bảo, Lê Ái Duy không đành lòng. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của hai bé con khi thấy Cẩn Đình ôm Mộng Nhi trong lòng, cưng chiều con bé. Cô thấy mình là một người mẹ thật tệ. 

Đã ba bốn ngày kể từ buổi tối hôm đó, hai người lại một lần nữa không có tin tức hay liên lạc gì với nhau. Như thể cô giống như một cô gái bán hoa nào đó ngoài đường, tuỳ tiện cho anh ghé qua, thoả mãn nhu cầu sinh lý cho anh. Có trách cũng chỉ trách cô quá yêu anh, yêu anh đến hèn mọn, chấp nhận hạ thấp bản thân vì anh. 

Mộng Nhiên mới sáng sớm đã liên tục làm phiền cô, nhắc cô nhất định phải đến tham dự, còn dặn dò cô nên mua món quà gì. Lê Ái Duy chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi. Vẫn là do cô không đủ chính kiến. 

Lê Ái Duy ăn nhẹ bữa sáng do mình nấu sau đó mặc một bộ đồ thật thoải mái đi ra ngoài. Đôi lúc cô thấy bản thân giống như những sinh viên vừa lên thành phố đi học. Cảm giác như lần đầu cô đến Hải thành vậy. 

Hải thành vào thu rồi. Lê Ái Duy nhớ lần đầu mình đến đây cũng là vào mùa thu, cảm giác lần đầu đến thành phố lớn thật sự rất khó tả. Cũng giống như lúc này, mặc dù đã trở về Hải thành được gần bốn tháng, cô vẫn chưa quen được với nhịp sống tấp nập nơi đây. 

Cô bước vào trung tâm thương mại lớn nhất Hải thành, đi thang cuốn lên tầng bán đồ chơi dành cho thiếu nhi. Lê Ái Duy muốn mua cho cô bé một bộ búp bê thật xinh đẹp. Đơn giản là phù hợp với lứa tuổi của con bé. 

Dù sao xung quanh con bé cũng không thiếu người tặng những món quà xa xỉ. Cô tặng quà bình thường quá không biết có bị mọi người cười chê hay không. 

Thôi kệ, dù sao cũng không phải lần đầu cô bị mất mặt. Ai muốn nói gì thì cứ nói thôi. Lê Ái Duy giỏi nhất là che giấu cảm xúc mà. 

Đúng là trung tâm lớn nhất cả nước có khác, Lê Ái Duy phải há hốc mồm vì sự hoành tráng nơi đây. Bất giác, cô nhớ hai bảo bối quá đi. Dù sao cũng sắp đến sinh nhật 

của bọn trẻ rồi. Ước gì cô có thể nắm tay hai bé con đến đây. 

Lê Ái Duy có thể tưởng tượng ra được gương mặt đáng yêu của Tiểu Ngư khi thấy dàn gấu bông và búp bê ở đây. Mắt con bé sẽ long lanh to tròn, con bé sẽ vỡ oà trong sự hạnh phúc mất. 

Còn Đại Ngư thì sao nhỉ? Thằng bé mặc dù thích cũng sẽ cố kìm chế cảm xúc, sẽ làm bộ trưởng thành sau đó nói: "Chỉ có con nít mới thích mấy thứ này." 

Lê Ái Duy vừa nghĩ vừa cười một mình, sao hai bé con nhà mình lại đáng yêu như vậy cơ chứ. Cô mãi ngẩn ngơ mà không biết xung quanh có biết bao nhiêu người đang nhìn lén mình. 

Một chàng trai từ bên tủ đồ chơi mô hình đang tiến lại, ngại ngùng bắt chuyện: 

- "À thì, bạn học này. Có thể nhờ bạn một chút không?" 

Lê Ái Duy lúc này mới trở lại biểu cảm bình thường, dùng gương mặt thân thiện nhất có thể, sau đó quay lại nhìn chàng trai, hạ giọng nói: 

- Duy: "Sao ạ, cậu gọi tôi là gì cơ." 

- Chàng trai: "Bạn học? Chẳng phải cậu là sinh viên sao. Chẳng lẽ không phải? Lẽ nào là học sinh cấp 3 sao?" 

Câu trả lời của chàng trai làm Lê Ái Duy xém chút nữa thì bật cười, cô cố gắng nhịn cười, nhẹ nhàng nói: 

- Duy: "Cậu làm tôi ngại quá. À mà lúc nãy cậu nhờ tôi giúp gì vậy nè." 

- Chàng trai: "Chuyện là mình sắp đi sinh nhật của cháu gái nhưng không biết tặng con bé món quà gì. Cậu biết mà, bọn trẻ bây giờ lớn nhanh lắm. 

Lê Ái Duy cũng hiểu được lí do chàng trai muốn bắt chuyện với mình nên rất vui vẻ giúp đỡ. Cô ngây thơ tư vấn cho cậu những món đồ chơi mà các bé gái hiện nay đang quan tâm. 

Hai người vừa đi lựa quà vừa trò chuyện, khung cảnh vô cùng ngọt ngào, cảm giác thanh xuân bất chợt ùa về. Đôi lúc có ai đi ngang qua bỗng xì xào bàn tán hay cũng ngoái nhìn lại cặp nam thanh nữ tú đang lựa quà bên kia. 

Mà đâu đó xa xa cũng có ánh mắt hình viên đạn đang nhìn về phía hai người. 

**** 

Âu Cẩn Đình hôm nay có một cuộc hẹn ở tầng trên. Vốn dĩ anh nhờ tên trợ lý muốn lộng quyền kia đi lựa quà sinh nhật cho tiểu bảo bối, kết quả hắn ta vừa đi không lâu thì anh bỗng nhận được một tin nhắn. 

Bên trong là hình ảnh thiếu nữ mặc áo thun ngắn tay, tóc búi cao lộ ra chiếc cổ thon dài trắng mịn, cô đang cười rất tươi với một tên con trai lạ mặt. Đây rốt cuộc là loại chuyện gì. 

Cô gái này, mặc áo thun bình thường thôi mà cũng xinh đẹp mê người như thế. 

Anh không hiểu tại sao, nhìn bức ảnh này anh lại vô cùng khó chịu. Ngay lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, sau đó ngấu nghiến hôn lên đôi môi xinh đẹp đang nở nụ cười thật tươi kia. 

Âu Cẩn Đình cảm thấy mình thật sự điên rồi. 

Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ, rốt cuộc là anh thích cô hay chỉ thích cơ thể quyến rũ mê người của cô. Nhưng giây phút này anh cũng có thể hiểu ra được một vài phần, cô chỉ có thể là của anh mà thôi. 

Lúc này Lê Ái Duy cũng đã lựa được quà giúp chàng trai, cô cũng lựa được món quà dành tặng cho bé con nhà Mộng Nhiên. Mong rằng cô bé sẽ thích món quà mà mình tặng. 

Cứ ngỡ hai người sẽ chào tạm biệt, kết quả chàng trai lại muốn xin Zchat của cô, còn bảo muốn làm quen với cô, bữa sau mời cô dùng bữa để cảm ơn vì hôm nay đã giúp cậu lựa quà. 

Lê Ái Duy còn chưa biết từ chối ra sao đã có giọng nói khác từ phía sau vang đến: 

- Đình: "Không cần cảm ơn đâu. Đây là việc nên làm mà thôi. Cô ấy bận lắm, không có thời gian ăn cơm cùng cậu đâu." 

Cô còn chưa hết kinh ngạc đã bị một bàn tay to lớn choàng qua người, ôm cô thật chặt vào lòng. Lê Ái Duy cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi. Ai đó có thể giải thích giúp cô tình huống này là gì được không. 

ما 

Chàng trai định nói gì đó nhưng lại bị hành động tiếp theo của Âu Cẩn Đình làm cho cứng họng, chỉ có thể cười trừ rồi nói cảm ơn. Sau đó liền rời đi. 

Âu Cẩn Đình vậy mà xem mọi người là không khí. Mặc kệ không gian ra sao, anh vẫn như cũ dùng một cánh tay ôm chặt chiếc eo con kiến của cô, tay còn lại nắm cằm rồi kéo đầu cô cao lên. Anh bóp đôi môi anh đào của cô chu lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên một cái. 

eyJpdiI6InpJV21NTVwvQitHcFRkZjI2TjFjS3lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9GUWlWUXQ2Ynoxak41aDdUNVdGQktsak9GXC9MNncxeVpVTG9MRFdGZWZra0ZIS3NlMkpRM3M1Vkl3ZHBCVFwvakV4dE00bm1WRXU2ZGxtcXlna21wQ0kxQjNxZHlPZ1JGaVwvSWlwaFZtblJVTm1LSzBVZWZsY1lnUVBrYXJCOHI3c21UaGpYaW5JUzRtVUl5Z3hpSWFobE8wME9IS2plUjFSXC9uVXNRbEtkZVVpT2VVbnUwQW1cL2dZWjJCXC9KWXI5b09CcHNnWU5kN1RDQ0lmVXdsa21OeWFiOTlWM2llYnN3YTB2b1wvVHBtSU5hdVNMQzJCUndFQ2YrVEJGczdFTHRVIiwibWFjIjoiYjRjZDZjYzBkYTBkMWQzNTNkMTYxYTA5NzQyYjhmNGZjMGZmMjVjZGViMzNlYjFkYTUwNWFiYjQzNzYyZjNiOSJ9
eyJpdiI6IjBtODJlNXJna0JmenZnUXZNK1hjR1E9PSIsInZhbHVlIjoiRVFlV0YwZnMrSTdwZVpvWXJmRmRqY21xWXlGQXRNMWQreVBJNnIzbkx3OVkzT0JVMXI4aWNCdjFzU2Q3XC9CRDQ0Q1wvSGVZdVwvRk8wXC8rZWtvMm1ETmFyUmo3STJtMjBiT2o1d1BnTDZoMTVxOCtTNDF3QXlFMUQ0S2JyWExKQXlxclByaVVRSzVNVkNyUXE1NTZFNU0yT1JvQkxhM3JwYVF5M0NsRnpncE5tK21SQUhUbGZZXC94ZGlUaWpNQjlkQjJudlNNYXJQSlQzUzJYK2FxQ0xJSlgrRFpVeE5zNUE3VHVFWnhiRmdvbFJFWjNvRGVtSFR0QnhiYkxQbUJcL29TNFwvOVVkM0c3Q3dCTFlvYXdGUDF4MkZMcHNGeDNuMlhKVlFndFp5WWlMZ1hLMjJIRVFoN1crTmNieGZURGI4WDkyUDVZOHRjSlcyOHlnQjVCdU16ZDJwQT09IiwibWFjIjoiYjU3MTYwZDRlMjFlNDRjMjdkNTU0YjY0MjYzOGY5NWI3YmU2MjY0MTFkNGQxOWU5ZTE4Yjc5N2RkNGU3YjI5MSJ9

Thiên địa thánh thần ơi! Lê Ái Duy nghĩ là cô đang nằm mơ giữa ban ngày đúng không nào? Ai đó hãy trả lời cô đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy nè.

Ads
';
Advertisement