Cửa sau chiếc siêu xe màu đen phiên bản giới hạn đóng lại, Âu Cẩn Đình một thân âu phục mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Cứ nghĩ sẽ kết thúc sớm, nào ngờ cũng phải cùng mấy lão già đó nói nhãm đến giờ này.
Trời đã khuya, chiếc siêu xe lao nhanh trên đường phố. Phía trước Tiểu Nam nhìn vẻ mặt thiếu ngủ đến u ám của ông chủ liền muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Giây phút này sự nhạy bén của một trợ lý cấp cao bỗng trỗi dậy, cứ thế anh liền lái xe đưa ông chủ đến ngay tiểu khu của vị thực tập sinh may mắn kia.
Tiểu Nam thầm nghĩ: phải đối xử tốt với bà chủ tương lai.
Ngay khi chiếc xe đậu trước cửa tiểu khu của Lê Ái Duy, Âu Cẩn Đình lúc này mới dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiểu Nam. Anh dùng tay xoa xoa thái dương nhìn tên trợ lý nào đó muốn lộng quyền, đã vậy còn vui vẻ như chẳng có chuyện gì. Được lắm Tiểu Nam, đây là chê công việc dạo gần đây ít quá đúng không nào.
Âu Cẩn Đình vừa định lên tiếng thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng ai đó lướt qua xe mình, là cô gái không có lương tâm kia. Cô ấy không biết bản thân mình có bao nhiêu quyến rũ hay sao mà nửa đêm còn ăn mặc như vậy ra ngoài.
Rất nhanh anh liền mở cửa xe rồi bước dài đi về phía cô.
Lê Ái Duy ngủ một giấc đến tận 9h tối, vừa hay bên kia hiện đang là 8h sáng, cô vẫn còn kịp gặp mặt hai bé con trước lúc bọn trẻ đi học. Dù sao cũng sắp đến sinh nhật của bọn trẻ, cô rất muốn bay qua đó để gặp bảo bối nhưng mà không có được. Hôm đó là ngày cô ra mắt ca khúc mới, cũng là ngày ra mắt công chúng với cương vị ca sĩ tự do.
Nói chuyện một lúc thì bọn trẻ đi học, dì Châu dặn dò vài câu sau đó cũng tắt máy. Lê Ái Duy lại một mình với căn phòng màu hồng thiếu nữ của mình. Đúng hơn là căn phòng được công ty cung cấp cho. Cô không biết mình sẽ được nằm trên chiếc giường ấm áp này bao nhiêu lâu, nghĩ đến đây cô lại thấy tâm trạng mình dạo này sao lại nhạy cảm như thế.
Người ta bảo khi buồn thì chúng ta phải ăn, chỉ có đồ ăn mới là chân lý của cuộc đời. Nhưng mà người ta không có nói thêm rằng, buổi tối ăn tối thì sẽ mập, mập thì phải đi tập thể dục, phạt cô đi bộ 10 vòng công viên.
Đã thế trang phục ở nhà toàn những chiếc váy ngủ quyến rũ, mà Ái Duy lại lười thay quần áo đi làm. Kết quả chỉ có thể mặc thêm một chiếc áo khoác dài rồi ra khỏi nhà.
Bên dưới tiểu khu có một công viên nhỏ, ở đây rất mát mẻ, cây cối nhiều, lại có thêm vài chiếc ghế được đặt bên dưới cột đèn hoặc gần những tán cây to. Một địa điểm vô cùng thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Lê Ái Duy không có ý định sẽ ra công viên hóng mát, cô chỉ muốn đi bộ cho đủ chỉ tiêu Giang tỷ đưa ra mà thôi.
Đi được vài bước thì cô nghe tiếng bước chân ở phía sau, cô nghĩ giờ này còn có người đi bộ giống mình, chắc người ta cũng lỡ ăn tối quá nhiều nhỉ. Lê Ái Duy cứ thế vừa đi bộ vừa hít thở không khí trong lành. Được một lúc không hiểu sao cô lại có cảm giác người phía sau ngày càng bước lại gần cô hơn.
Lê Ái Duy hít một hơi thật sâu, cô nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm, lại kéo chặt áo khoác dài sát vào người. Mong rằng người phía sau là một ai đó đi tập thể dục giống cô, chứ nếu là người xấu cô không thể đánh lại họ được.
- Áaaa, anh làm gì thế, bỏ tôi ra.
Cô không nghĩ người đó vậy mà lại dám nắm cổ tay cô, nhanh gọn kéo cô ôm vào lòng, còn đưa cô vào trong một góc khuất ánh đèn nữa chứ. Lê Ái Duy cố gắng vùng vẫy, liền nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc:
- Ngoan, là anh.
Là anh, là anh. Anh, anh nào cơ chứ. Phải mất vài giây cô mới bình tĩnh lại, không còn vùng vẫy nữa. Lê Ái Duy thở mạnh, khứu giác bắt đầu hoạt động, cô có thể gửi được mùi thuốc lá hoà cùng mùi đàn hương quen thuộc trên chiếc áo vest đen của người đàn ông.
Anh là Âu Cẩn Đình.
Vài giây tiếp theo cô liền thấy trước mặt mình là một băng ghế dài. Sau đó lại vài giây trôi qua, Cẩn Đình ngồi xuống băng ghế ấy, còn cô thì được anh đặt ở trên đùi. Cả người được anh ôm chặt trong lòng.
- Đình: "Em là đang xem mình có bao nhiêu cái mạng à."
- Đình: "Dạo này không đọc tin tức sao. Bao nhiêu vụ án điều xảy ra vào ban đêm, mà đối tượng toàn là phụ nữ đi một mình."
- Duy: "Em không... Ummm ... ưmmmm"
Lời còn chưa nói đã bị Âu Cẩn Đình hung hăng nuốt vào trong. Anh đang mạnh mẽ hôn cô. Lê Ái Duy kinh ngạc vài giây sau đó liền thả lỏng cơ thể, dù sao không phải lúc nào cô cũng được anh ôm hôn như vậy. Cô không muốn mất cơ hội lần này.
Một tay anh ôm chặt chiếc eo thon của cô, mặc dù chiếc áo khoác vừa to vừa dài nhưng không che được vòng eo con kiến của Lê Ái Duy. Tay còn lại rõ ràng vừa rồi còn đang ép chặt gáy thiếu nữ vậy mà bây giờ lại đang gỡ từng chiếc nút áo.
Anh là muốn chơi dã chiến với cô sao?
Rất nhanh chiếc áo khoác dài của cô đã được mở ra. Trước mắt anh là một chiếc váy ngủ hai dây màu đen xuyên thấu điểm xuyến trên đó là nụ hoa hồng đang nhô cao cùng bộ ngực to tròn của cô. Con ngư Cẩn Đình đen lại, yết hầu cũng lên xuống không ngừng. Một lần nữa, giọng đàn ông trầm ấm lại vang lên bên tai cô:
- Đình: "Em là biết tôi chưa ăn tối sao."
Lê Ái Duy lo lắng nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh nước của cô làm tim chàng trai bỗng đập liên tục. Đây rốt cuộc là cảm giác gì.
Giọng nói ngọt ngào có chút nũng nịu của thiếu nữ xinh đẹp thì thầm trong lòng anh:
- Duy: "Chẳng phải anh uống rượu sao? Vậy mà lại không chịu ăn cơm, anh... ưmmm."
Một lần nữa anh lại siết chặt eo thon, tay còn lại giữ sau gáy, hướng đôi môi anh đào của cô rồi hôn xuống. Chỉ khác là lần này anh không được như ý muốn, Lê Ái Duy vậy mà mạnh mẽ đẩy anh ra. Cô thật sự giận rồi, mặc dù gương mặt lúc nghiêm túc không hiểu sao lại có chút đáng yêu.
- Duy: "Âu tổng, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà."
- Đình: "Em gọi anh là gì? Hửm?"
Vừa dứt lời liền bá đạo dùng hai tay siết chặt eo nhỏ làm cô có chút đau. Tuy nhiên Lê Ái Duy vẫn rất nghiêm túc, cô còn cố tình ưỡn cao ngực, để cặp thỏ trắng to tròn vươn mình về phía anh. Lê Ái Duy lạnh lùng nói:
- Duy: "Nếu anh không ăn tối nghiêm túc, sau này sẽ không cùng anh làm chuyện mờ ám như thế này nữa."
- Đình: "Em thật sự nghiêm túc."
- Duy: "Em rất nghiêm túc"
- Duy: "Âu tổng, chúng ta là gì của nhau."
- Duy: "Có thể anh sẽ thấy em quá phận nhưng em cũng có nguyên tắc của bản thân mình. Em là đang lo lắng cho anh nên mới tức giận, vậy mà anh lại chẳng nghiêm túc một chút nào. Anh thật sự muốn mình bị cơn đau dạ dày làm phiền sao. Chưa kể,...."
Cô nhìn gương mặt điển trai mặc dù vẫn lạnh lùng và vô cảm nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại phản bội chủ của mình. Lê Ái Duy có thể nhìn ra vẻ tiều tuỵ của anh. Cô rất đau lòng.
Âu Cẩn Đình nhìn cô gái nhỏ đang xù lông trong lòng mình, rõ ràng anh rất ghét những cô gái quá phận, ai nấy đều làm bộ quan tâm anh nhưng thật ra toàn là lừa dối. Riêng đối với cô bạn học này, anh lại nghe ra được tiếng nức nở trong giọng nói ngọt ngào kia.
Cô thật sự quan tâm anh sao?
- Đình: "Sao em không nói nữa. Chưa kể cái gì?"
Lê Ái Duy nhìn anh, cô bây giờ đã không kìm được cảm xúc của mình nữa. Vì cô phải một mình chăm con nên cô rất quan tâm đến sức khoẻ của bọn trẻ, cô rất sợ bọn trẻ bị bệnh. Cô sợ giống như mấy bộ tiểu thuyết cẩu huyết, nếu bọn trẻ bị bệnh cô sẽ không đủ tiền mà chữa trị.
Cô rất sợ người cô yêu bị bệnh.
Nước mắt cứ thế mà vô thức rơi. Tim anh lại một lần nữa nhói lên, đập liên hồi. Cảm giác bất lực này sao lại xuất hiện nữa rồi.
Trước kia khi Mộng Nhiên bị thương, mặc dù anh rất muốn chạy nhanh đến để bảo vệ cô ấy nhưng bên cạnh Tiểu Nhiên đã có Khiết gia. Lúc đó ảnh thấy bản thân mình thật khó chịu, một cảm giác bất lực vô thức len lỏi trong cơ thể Cẩn Đình.
Kể từ lúc đó, anh đã nghĩ mình thích Mộng Nhiên. Sau đó anh vẫn luôn âm thầm chăm sóc và bảo vệ người mình thích. Cho đến khi Mộng Nhiên cưới Khiết gia, rồi sinh ra Tiểu Mộng Nhi, anh vẫn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho mẹ con họ.
Nhưng cô gái trước mặt rõ ràng không phải hình mẫu mà anh thích, đôi lúc nhìn cô có chút gì đó không chân thật. Anh cùng cô mập mờ như hiện tại chắc là vì nhu cầu sinh lý của bản thân. Vậy mà sao khi nhìn cô khóc, anh lại có cảm giác tim đau nhói. Có điều gì đó thôi thúc anh không được làm cô gái ấy buồn, không được làm cô ấy khóc. Nhất là phải hạ mình nghe lời cô.
Âu Cẩn Đình không ngờ có ngày mình phải làm một cuộc giao dịch không có lợi như thế này.
Anh nhìn gương mặt thiếu nữ ấm ức ngồi trong lòng mình mà khóc, mỗi tiếng nấc của cô lại làm cho cặp thỏ trắng nhẹ nhàng lắc lư.
Âu Cẩn Đình nhắm mắt, hít thở thật sâu. Lại một lần nữa cúi người hôn lên đôi môi căng mọng quyến rũ kia.
- "Ngoan, không khóc. Anh ăn tối là được chứ gì? Nhưng mà,..."
Âu tổng mặc vest thanh tao thoát tục, bây giờ lại dùng ánh mắt như hổ săn mồi nhìn bé thỏ ngây thơ, trong sáng. Suy cho cùng, người nhà họ Âu trước giờ chưa từng có tiền lệ làm ăn thua lỗ. Mà thái tử gia của họ lại càng không.
Không một động tác dư thừa, Âu Cẩn Đình giây trước còn chỉnh lại áo khoác dài cho cô, giây sau liền vui vẻ bế cô kiểu công chúa đi về phía dãy nhà. Mặc cho Lê Ái Duy còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất