Buổi thu âm bất ổn cuối cùng cũng kết thúc. Lê Ái Duy bây giờ rất muốn uống một ly trà sữa thật to, là loại mà cô được Nha Nha lén chị Giang mua cho.
Nguỵ Viễn bên này vẫn chưa hết khó chịu. Nếu như Tiểu Duy không ngăn cản nhất định cậu sẽ cho người dẹp cái phòng thu âm này. Như vậy mới đúng với tính cách mà mọi người vẫn hay bàn tán về mình.
Đạo diễn Triệu sau khi nghe cô thu âm thì trong lòng vui như trẫy hội, ông vậy mà tìm được bảo bối rồi, phim của ông nhất định sẽ bạo.
Lúc đầu ông còn nghĩ giữa hai người có gì đó với nhau. Ông còn nghi ngờ không biết Nguỵ Viễn có phải vẫn tính nào tật nấy, chỉ cần việc cậu muốn làm thì phải làm cho bằng được. Hậu quả như thế nào thì tính sau. Xem ra thằng nhóc này vẫn còn tỉnh táo, không để chuyện cá nhân xen vào công việc.
Cô gái Lê Ái Duy này vừa nhìn cũng như những diễn viên ca sĩ khác, ngoại trừ xinh đẹp ra thì cũng không có gì đặc biệt. Vậy mà khi cô cất giọng hát, giống như biến thành một con người khác vậy. Một giọng hát vừa đẹp lại dạt dào cảm xúc, thời bây giờ hiếm có ca sĩ trẻ nào được như vậy. Nếu có cơ hội, ông cũng muốn mời cô thử đóng phim.
Mọi người chào hỏi nhau vài câu xả giao sau đó cũng mạnh ai nấy về. Chỉ còn mỗi Nguỵ Viễn như chiếc đuôi nhỏ chạy theo mè nheo với Ái Duy.
- Viễn: "Tỷ tỷ à, Tiểu Duy tỷ tỷ, đệ đệ đã giúp tỷ lấy lại công bằng, tỷ có nên xem xét mời đệ ăn món gì đó ngon ngon không?"
- Duy: "Không."
- Viễn: "Ayza đúng là một người nhẫn tâm, lợi dụng người ta xong liền bỏ rơi."
- Viễn: "Ngày mai hot search sẽ đưa tin, thần tượng quốc dân Nguỵ Viễn nhập viện vì bị bỏ đói nguyên nhân là do có ai đó không chịu mời người ta đi ăn.
Mười mấy phút Lê Ái Duy cùng Nha Nha đợi xe công nghệ đến, Nguỵ Viễn cứ nói không ngừng nghỉ bên tai cô, làm cô muốn đấm cho tên này ngất xĩu ngay lập tức. Tại sao trên đời lại có một người ồn ào như thế chứ.
Lê Ái Duy thở dài, bất lực nhìn Nha Nha với vẻ mặt không mấy tự nguyện. Cuối cùng bọn họ vẫn phải đi ăn cùng với Nguỵ Viễn.
****
Âu Cẩn Đình mấy hôm nay đều rất bận. Anh vừa phải lo việc công ty, lại thêm chuyện Tiểu Nhi bị bệnh nên con bé cứ khóc lóc đòi anh bên cạnh. Kết quả mấy ngày liền đều không có thời gian suy nghĩ xem lí do gì mà cô gái tên Lê Ái Duy kia lại không thèm liên lạc với mình.
Bản thân anh đôi lúc tự hỏi rốt cuộc cô đối với anh là có ý gì? Cô cần tiền tài và địa vị của anh để giúp cô nổi tiếng? Hay cô muốn trêu đùa anh, muốn làm cho anh say mê cô sau đó vứt bỏ? Âu Cẩn Đình tự cười nhạo bản thân mình. Còn đâu là băng lãnh tổng tài trong truyền thuyết, nào là cấm dục không gần nữ sắc,...
Thật nực cười, chẳng phải anh đang vì sắc mà làm chuyện điên rồ như thế này sao.
Âu Cẩn Đình có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ được có một ngày mình vì nữ sắc mà làm một việc vô lý như vậy. Đường đường là người nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả nước, vậy mà lại làm kì đà xen vào cuộc hẹn hò bí mật của người vô tâm nào đó.
Cô không liên lạc với anh, hoá ra là vì bận đi hẹn hò với tên nhóc Nguỵ Viễn này ư?
Âu Cẩn Đình mặt lạnh như tản băng ngàn năm nhìn Lê Ái Duy, làm cho cô chút chột dạ, cảm giác giống như cô lén lút đi ngoại tình bị chồng bắt gian tại trận vậy đó.
Chồng ư? Sao... sao lại là chồng cơ chứ.
Lê Ái Duy cả người nóng ran, cô sao có thể tự nghĩ rồi tự ngại ngùng cơ chứ. Thật là mất mặt quá đi.
Còn Nguỵ Viễn thì cảm thấy có phải sáng này ra đường mình bước nhầm chân rồi không? Sao có thể xui xẻo như thế. Hai người bọn họ vừa bước vào cửa chính thì gặp ngay tên tổng tài ác ma này, chẳng phải hắn ta nói đi gặp đối tác sao, cớ sự gì lại chui vào phòng bao nhỏ bé này cơ chứ. Đã vậy còn làm bản mặt đáng sợ đó. Đây là muốn ra uy với ai vậy không biết nữa.
Càng nghĩ Nguy Viễn lại càng thấy không đúng, kết quả chưa đầy 5 phút, cậu đã phá tan bầu không khí khó chịu này:
- Nguỵ Viễn: "Tôi nói này Âu tổng, chẳng phải anh nói là đi gặp khách hàng quan trọng sao. Sao anh lại ở đây vậy hả?"
- Cẩn Đình: "Qua đây."
- Nguỵ Viễn: "Hả... anh nói gì vậy.."
- Cẩn Đình: "Hay là muốn tôi qua đó."
Nguỵ Viễn vẫn chưa kịp hiểu vấn đề thì đã thấy "thần tiên tỷ tỷ" đứng dậy đi đến gần Cẩn Đình, anh còn kéo sẵn ghế để cô có ghể ngồi gần mình. Sau khi cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt anh mới dịu đi một chút.
Âu Cẩn Đình lúc này lại nói tiếp, chỉ là anh nói cô chứ không nói với tên nhóc khó ưa trước mặt:
- Đình: "Cho em 5 giây để giải bày."
- Duy: "Aaaa... ừmmm.... Anh thiếu ngủ ạ."
Câu nói của Lê Ái Duy làm cho gương mặt lạnh lùng nãy giờ của Cẩn Đình cũng dịu đi vài phần, cô vậy mà có thể nhìn ra được anh thiếu ngủ. Anh bây giờ rất muốn ôm cô vào lòng sau đó sẽ cắn mút thật lâu đôi môi anh đào xinh đẹp kia. Chỉ là bây giờ không phải lúc.
- Đình: "Đừng đánh trống lãng, tôi là đang hỏi em đó."
- Duy: "A, dạ..."
Lê Ái Duy kể vắng tắt lại cho anh nghe chuyện cô được Nguỵ Viễn giúp mình được hát nhạc phim, cô cũng kể vắng tắt chuyện sáng nay cho anh nghe, cũng như lí do cô và Nguỵ Viễn có mặt ở đây để ăn cơm.
Sự khó chịu của Âu Cẩn Đình theo giọng nói ngọt ngào của cô mà tan biến mất, chỉ còn lại một Âu tổng cao cao tại thượng đang dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn
Cô.
Anh không biết tình yêu rốt cuộc là gì? Chỉ biết giây phút này tim anh đập nhanh hơn một chút, có gì đó bên trong lồng ngực làm cho anh thấy bồi hồi, nôn nao. Có gì đó thôi thúc anh mỗi ngày đều muốn được gặp cô, muốn được nghe giọng nói ngọt ngào này bên tai mãi mãi.
Nguỵ Viễn nhỏ tuổi nhưng cậu không phải là con nít. Nhìn biểu hiện của hai người này khiến cậu có linh cảm không tốt cho lắm. Chẳng lẽ...
Nguỵ Viễn góp vui đứng dậy kéo ghế ngồi sát bên cạnh Lê Ái Duy. Cậu còn cố tình trêu chọc Cẩn Đình, cố ý để tay lên vai cô, dùng giọng điệu khiêu khích nói chuyện với
anh:
- Viễn: "Tôi nói này Âu tổng, anh đến cả công bố nghệ sĩ mới còn chưa làm cho người ta. Vậy mà còn mặt mũi ở đây tra khảo xem cô ấy làm gì. Đây có nên gọi là có gian tình riêng.
Lê Ái Duy thở dài một cái, cái thằng nhóc này. Sao cậu ta có cái gan đi khiêu khích tổng giám đốc của mình vậy chứ. Cô đẩy tay cậu xuống khỏi vai mình, sau đó lườm anh một cái, ý bảo cậu hãy im miệng lại.
Âu Cẩn Đình cũng không mấy để tâm đến thằng nhóc được chiều hư này, chỉ dặn dò cô mấy câu sau đó liền rời đi. Dù sao thì hôm nay anh đến đây cũng để gặp khách hàng.
****
Lê Ái Duy về đến nhà lúc 4h chiều. Vốn tưởng buổi thu âm kết thúc sớm, ai mà ngờ còn phát sinh ra mấy chuyện như là đi ăn cùng Nguy Viễn cơ chứ.
Lê Ái Duy cong người, xoay qua xoay lại vài cái, sau đó liền quyết định đi tắm. Cả một ngày mệt mỏi vì phải cúi đầu xin lỗi cũng như giảng hoà giúp Nguỵ Viễn, cô bây giờ cần nhất là đi ngủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất