Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

 

Hôm nay Lê Ái Duy có lịch hẹn đi thu âm bài hát nhạc phim mà Nguỵ Viễn đã giúp cô dành lấy. Vì đây là cơ hội vô cùng quan trọng trong sự nghiệp làm nghệ thuật của mình nên cả đêm cô đã cố gắng luyện thanh, cũng như chăm sóc thanh quản thật tốt. 

Giang Mẫn sáng sớm đã gửi tin nhắn dặn dò Nha Nha và Ái Duy. Không cần biết người ta có đối xử với mình không tốt, thái độ không lịch sự hay dù như thế nào thì hai người cũng phải cười tươi và lặng lẽ cho qua. 

Dù sao cô vẫn chưa ra mắt cộng thêm tin đồn cọ nhiệt với đỉnh lưu. Nếu không phải chuyện vô cùng quá đáng, nhịn được thì cứ nhịn. Có chuyện gì phải gọi cho cô ấy ngay. Lê Ái Duy mỉm cười với chị Giang nói vâng ạ. 

Hôm nay cô ăn mặc khá đơn giản, vẫn là quần jean dài và áo sơ mi như mọi khi. Phòng thu nằm ngay trung tâm nên cô và Nha Nha quyết định gọi xe công nghệ cho tiên. 

Nguỵ Viễn nói lịch thu âm của bọn họ bắt đầu lúc 10h sáng nhưng cô vẫn muốn đến sớm để chào hỏi và làm quen với mọi người. Lúc cô đến thì cậu nhóc vẫn chưa đến, chỉ có vài nhân viên phòng thu đang làm việc. 

Một nhân viên lễ tân lịch sự mời bọn họ uống nước sau đó cũng rời đi, đi nhanh đến nỗi Lê Ái Duy còn chưa kịp chào hỏi. Những nhân viên khác hình như cũng không có ý định bắt chuyện với cô, bọn họ lâu lâu lại bàn tán cái gì đó. 

Lê Ái Duy đã quá quen với việc tụ tập nói xấu ai đó nên cô cũng chẳng để tâm. Cô bây giờ trong đầu chỉ có duy nhất hình ảnh đêm hôm ấy của Âu Cẩn Đình. Rốt cuộc vì sao anh lại không liên lạc với cô nữa. 

Những suy nghĩ tiêu cực có cơ hội liền ập đến. Lê Ái Duy khó khăn lắm mới có thể điều chỉnh được cảm xúc của mình. Cô không muốn chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của mình. 

Nha Nha vô cùng tức giận vì chuyện bọn họ để Tiểu Duy đợi rất lâu ở phòng khách. Chẳng phải bọn họ mời bảo bối nhà cô đến đây à! Vậy mà đúng giờ hẹn vẫn chưa có ai ra đón tiếp. Nếu không phải bảo bối nhà cô hiền, cô đã làm cho ra lẽ rồi. Kết quả cũng chỉ có thể đợi tên thần tượng quốc dân kia đến. 

Gần một tiếng sau đó thì Nguỵ Viễn đến. Do lịch trình dạo này của cậu khá bận nên cô có cảm giác Nguỵ Viễn ốm hơn thì phải, cũng đen hơn một chút nhưng mà vẫn rất đẹp trai. 

Nguỵ Viễn vì tập luyện cho concert sắp tới kèm theo lịch chạy show dày đặt, dẫn đến việc ngủ không đủ giấc nên tâm tình cậu có chút không được vui. Nếu như không phải Lê Ái Duy nhận lời sẽ hát ca khúc chủ đề cùng cậu thì có lẽ cậu sẽ từ chối dự án lần này. 

Đối với một người muốn gì làm nấy như cậu, so với việc bản thân có nổi tiếng hay không cũng không thú vị bằng việc cô gái xinh đẹp ấy dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn cậu. Sau đó sẽ nở nụ cười thật xinh đẹp rồi nói cảm ơn,... 

Để xem nào, chị gái nịnh nọt mê tiền sẽ dùng biểu cảm gì để cảm ơn cậu đây. 

Vậy mà khi đến nơi điều đầu tiên Nguỵ Viễn thấy chính là "thần tiên tỷ tỷ" của cậu vẫn đang ngồi đợi ở phòng khách. Bọn họ đây là nghĩ cậu dạo này hiền lành quá nên muốn leo lên đầu cậu sao. Được được, đây là muốn kiếm chuyện đúng không. 

Nguỵ Viễn nở một nụ cười xấu xa, các người khinh thường đúng không? Được lắm được lắm, người của cậu hết mình nâng đỡ cũng dám xem thường, vậy thì để tiểu thiếu gia đây cho các người biết thế nào là khinh thường. 

Nguỵ Viễn lấy điện thoại gọi cho đạo diễn của bộ phim, rất nhanh đầu bên kia liền nghe máy. 

- Đạo diễn: "Sao vậy Tiểu Nguỵ, hôm nay thu âm thế nào rồi, có thuận lợi không?" 

- Nguỵ Viễn: "Đạo diễn Triệu, không biết bác kiếm đâu ra cái phòng thu rách nát này, thật bẩn mắt cháu." 

Bên này đạo diễn Triệu nghe giọng của tiểu tổ tông này liền biết bên phòng thu có chuyện rồi, rất nhanh liền gọi quản lý phòng thu nhanh chóng ra đón tiếp. 

Mặc dù đang quay phim nhưng đạo diễn Triệu cũng phải tạm ngừng. Sau đó liền chạy ngay đến phòng thu. Kết quả vừa đến nơi liền thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc. Ông sống ngần này tuổi rồi, đây cũng là lần đầu tiên ông thấy Nguỵ Viễn đối tốt với một ai đó. 

Đạo diễn Triệu thầm nghĩ, lão Nguỵ mà thấy cảnh tượng này chắc sẽ tức chết mất. 

Việc cậu khó chiều thì cả cái showbiz đều biết, ai ai cũng muốn lấy lòng cậu thái tử gia này. Chỉ là họ chưa bao giờ thấy một Nguỵ Viễn nghe lời như thế. Cậu bây giờ giống như một người khác vậy đó. 

Nguỵ Viễn bây giờ rất giống một chiếc đuôi nhỏ, chạy phía sau lấy lòng Lê Ái Duy, chỉ mong nhận được một cái xoa đầu của người đẹp. Lê Ái Duy mặc dù rất cảm kích việc cậu giúp mình nhưng bây giờ cô không dám gần gũi với cậu. 

Trong mắt cô Ngụy Viễn cũng giống như Đại Ngư và Tiểu Ngư, là một cậu nhóc muốn được khen thưởng khi bản thân làm được một việc xuất sắc. Mà phải kể đến việc xuất sắc mà cậu đã làm. 

eyJpdiI6Imo5ZDRyaFBnQW13cXQrZ0tiVXNHWGc9PSIsInZhbHVlIjoiTnZ1endXNk9UUVhEaUE0U2dDcGY4WGRmaG9ZaEZsaGxoVUU3VlZVR0pIVDJkTFdcL2ljUjJmcFFNUjlyNTFNU1hpTkRSYkI4UGJTK2pWVkhKc3A4WGV3emt2NkMxRXJkNXFPc0RERnVrdFwvSE5TNWxkUHJVTGNMT25ZeWZEamM3ZUVrMUZGeldndVhtYkxCSWkza0V1ZVBxRzd1KzhLK3kzWHo2Uk5tNHNJeFRsU2wwRU9sVWpCNGZ6cEc3eGExcThSOGJ4ZFZaeVN0UHBreDZVVE1tRWs3b3RMVFE3U0t0Qkc4Uzc3MkJsSng1eU02bjA1Q1NVbjhUdGpzcnZ6c0ZDNTkwOE5weUZYXC9IN2twVVZKdUwyN21NbGxaM2lqcnk0VFpUUDlQSlR0STI2d0drZHlHQitvMExnOUE5MjVvWmNOSjI4dVY5dzNlcDA1WTZER0VsbStMc0dFcXc4VW9iaW9BUGE5OWkwMEpFS3FKVEszUnZRNmRmSWFWTUc4eEZuZlErbG9yNDVlT0dcLzMzQzIyUXF3TlhcL3o2dEtXVkRuanR5SEZISk1LaFUybGxvTExiaGlFS1drWnFzQ2JUSUlBTVhrcmN5Mk5GVVdYeENjS0tlWm1sdVBXQWpsZmt6QUxJTUZZSHFUVjZFQUFkU2gwVlZXUkV6aWM1SHljQnJjUGJnTE83azBTaXVWVkVNXC9Qb0VQN3ZHUExiMmYxNjVKYmhRSElDQWFwYzMxanR0a0xqbjdVMnBpSUYzb1c2NzV0bERaa3ZUdnAydkpUdHFoSEhPNXJvVDhVZHRIZW9uSDEzMldSXC94aGFhUE1uK1Z3d3creUhyV1RzM2Y1bHBwOFlRaW50VnUwWFE1M1RObUJqR1hyRDdnaVBHSHd5ZXNhaEhhVWtxN3NhSm5RPSIsIm1hYyI6ImY2MThkOGY1MTI1YWQ3M2ZiZTM0NWRjMTBiMDk2NGYxMjMzNTc4ZTIxNThjNGI2OWJkODNjNGFiYmJiMWRjZjIifQ==
eyJpdiI6InRxNU16V1pic2VWTEVcL2xmY0RRS0RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndRb0VUTVpONzZqdFNKNmlZc2JDbGt1T243MTJFcFY4c04xdGNsazFzN0kwMllhVFI4aFpNNXpsRVZQZk42SGxwT2xZeW9mZGxkRWF2dUEzYkpnSjVwVUZYZTZEbmZHQzdrVWQxKzJ1S3hkWE5QU01URml0bUhWSWJVMnlET2puaUIrcTN2ZE45K3I1ZmNpenREVk5kZDNwNzgzYlg4XC9Dc3N0a3k2alwvaFVTU0RuemFVTU5KR3JQXC9RT2JSMjRmUjQxdW1FOWpqQWpndE5oZEhSNE9UWkZRSnV0UGkzVFhcL3lkbVJCbkM4WjZhanU4eDhvaGFPUTIyNjd6eFJJanU4REJuTDdXNGdUYzBYdytadzdFeldCaVYrYVJuUjFcLzI5NzlGRW9BNnlpM2FFdW9RWUxLUEVlXC9cLzN1UWpCUHFlVUU3bllaSjJJcHpOek9QUWVmY1YyVFp1eU9RWFZqNisyM2swMWQ5cWFcL3ZocnljcFB6T3REaXA3cTJsY3dzaWkrMjFnVjhxbmErRStNeG1reDFKVk8rRlNCbytCVjRNTENudzZYRWlmbk41STJ5UmY1cFk1QlFTMUkwZkRCZWkyWWxTdWtWWHF0MFdreGU1d3ZqNU5UK3NtdzNtWkdLUUxOZ2krUUtOZ0NsZW1rK1RWdksyMzNpZjg2RjNqaDNyKzdNbU9BN3dwUGRqb2JQT1lrVDdKOFU1NlZoNk8rc1wvbEJVZm9wbGkyXC83R0dYV2djb3ZabTJJME5CS3JSaWVKdVoiLCJtYWMiOiJiZDZlODQ5NjJkMDMyNDUzMzNhMDVlZmIyMmI4ZGI3MmFkZmY4YWFiNGQwNDNhNGYwMjA4MDFhN2Q4NzZlYTE4In0=

Lê Ái Duy vừa cảm động lại vừa lo lắng. Cô sợ con đường làm người nổi tiếng của mình còn chưa bắt đầu đã phải vụt tắt.

Ads
';
Advertisement