Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Nguỵ Viễn lái xe đưa cô đến một cửa hàng bán quần áo. Dù sao trang phục của cô hôm nay có hơi bình thường, không phù hợp với nơi mà anh muốn dẫn cô đến. 

Người bán hàng là người quen, nên chỉ vui vẻ bắt tay chào hỏi Nguỵ Viễn. Có điều lần đầu người này thấy cậu nhóc dẫn theo con gái, lại là một mỹ nữ, bản thân có chút hơi bất ngờ. 

Lê Ái Duy được nhân viên chọn cho một chiếc váy jean hai dây ngắn ngang đùi, cổ áo ôm sát bầu ngực to tròn trắng nõn của cô, phía sau có đan dây nên giúp cho chiếc eo của cô vô cùng thon gọn, chỉ cần một vòng tay là có thể ôm lấy được. 

Nhân viên còn chọn cho cô một đôi bốt đen cao, góp phần làm cho đôi chân vốn thon dài của Lê Ái Duy nay còn cao thẳng hơn. Trên cổ cũng được phối vào một chiếc vòng cổ cá tính. 

Lúc cô soi gương, cảm thấy mình trong gương thật lạ mắt. Cơ mà điều làm cho cô chú ý nhất vẫn là bộ ngực lớn được bó sát như muốn nhảy ra ngoài. Nên cô quyết định mặc thêm một chiếc áo khoác jean crop top, để có thể bớt đi phần ngực lớn của mình. 

Khi Lê Ái Duy bước ra, Nguỵ Viễn cũng đã thay một bộ khác cũng cá tính không kém cô. Vì cậu nhóc gương mặt vốn đã đẹp trai, còn thêm nụ cười có chút láu cá. Trong cậu bây giờ chẳng khác nào một dân chơi chính hiệu. 

Tạo hình này nếu để fan nhìn thấy, nhất định sẽ gào thét muốn sinh con cho cậu cho mà xem. Dù cô chẳng mấy thích cái tính muốn gì thì làm nấy, chẳng bao giờ hỏi ý người khác của cậu, nhưng công bằng mà nói, cậu thật sự lớn lên rất soái. 

Hai người nhìn nhau. 

Lê Ái Duy lúng túng không biết tại sao cô phải ăn mặc như thế này. Cô chẳng thích gì cả. Vốn muốn định vào thay đồ ra thì bị cậu giữ lại. Rất nhanh liền dẫn cô lên xe. 

Nguy Viễn lần này dẫn cô vào một tiệm trang điểm. Dù sao gương mặt xinh đẹp ngọt ngào này của cô không hề ăn nhập gì với bộ đồ đang mặc. Rất nhanh liền có thợ trang điểm đến làm cho cô, một thợ khác lại đang chỉnh lại tóc giúp cậu. 

Lại một lần nữa cậu lại tự ý muốn làm gì thì làm. 

Lúc trời gần tối, hai người cuối cùng cũng trang điểm làm tóc xong. 

Nguỵ Viễn vô cùng hài lòng với hình tượng này của cô. Cậu còn nhắc cô tí nữa vào trong nhớ phải cởi áo khoác ra, không được mặc kín như vậy. Sẽ uổng công cậu tạo hình cho cô. 

**** 

Star Club. 

Đây là nơi dành cho những ngôi sao hay người nổi tiếng lui đến. Ở đây mọi người đều bình đẳng, được tự do uống bia rượu, được tự do hẹn hò, được làm bất cứ điều gì mà bản thân thích. 

Ở đây không được quay phim chụp hình. 

Nơi đây bên ngoài là một khu resort của nhà họ Lãnh, được Lãnh gia điều hành. Người muốn đến đây điều phải đăng kí trước, thông qua xét duyệt mới được vào. Mà ở nơi đây, Nguy Viễn là con cưng. 

Vốn dĩ cậu nhóc dẫn Lê Ái Duy đến đây, để cô có thể làm quen với những người trong giới, giúp cô hiểu rõ hơn về thế giới của những người nổi tiếng - những người mà trước mắt khán giả họ đều là những bông hoa tuyết xinh đẹp. 

Nguỵ Viễn dẫn cô đến quầy rượu, gọi cho cô một ly nước trái cây. Sau đó cùng cô nhìn ngắm xung quanh. Lúc này DJ đã lên nhạc. Mọi người bên dưới cũng đã sẵn sàng cho bữa tiệc tối nay. 

Nguỵ Viễn quan sát xung quanh, sau đó lần lượt giới thiệu 

- Nguỵ Viễn : " Cô thấy người ở phía bên kia không, là ông chủ của Hoa Ảnh - đối thủ của Âu Ảnh đó. Có điều, hắn ta là gay. 

Còn cái người ngoài trong cùng bên tay phải, là thái tử gia CNTivi - công ty truyền thông lớn nhất nhì A thành. Bọn họ còn có cả đài riêng đó. Nếu sau này phim, bài hát hay chương trình thực tế nào của cô được chiếu trên kênh của họ. Cô nhất định sẽ được nhiều người biết đến. 

Ngồi bên cạnh hắn là tiểu hoa đang lên gần đây. Nghe bảo hắn nâng cô ta lắm, có điều cô ta cũng chỉ là bình hoa di động thôi. Tôi thấy còn chẳng xinh đẹp bằng cô." 

Lúc Nguỵ Viễn nói câu này, bất chợt thấy có gì đó lạ lạ. Hình như đây là lần đầu tiên cậu khen cô xinh đẹp bằng lời nói. Hồi giờ cậu chỉ toàn lên mạng đăng bài hoặc gửi tin nhắn cho cô thôi. Mà đó cũng chỉ là vì cậu muốn giúp cô. 

Mà Lê Ái Duy cũng thấy bất ngờ, mọi ngày cậu chẳng phải chỉ viết bậy bạ thôi sao. Đây rốt cuộc là thấy cô xinh đẹp thật sự sao. 

Lê Ái Duy dùng ánh mắt hài lòng nhìn cậu, vỗ vỗ vai cậu nói 

- Ái Duy : " cậu nhóc, coi như cậu có mắt nhìn." 

- Nguy Viễn : " xem như tôi chưa nói gì đi." 

Nguỵ Viễn uống một ly rượu, Lê Ái Duy chẳng biết bên trong là gì. Cô vốn chẳng có kiến thức gì về mấy chỗ như thế này cả. 

Cậu nhóc lại tiếp tục nói. 

Nguỵ Viễn kể cho cô nghe tí nữa có cơ hội phải nói chuyện với ai với ai, phải làm sao để họ có thể để ý đến cô,.... 

Nhìn cậu nhóc nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy, cô có chút áy náy. Lúc định nói cho cậu biết mình đã được Âu Ảnh nhận rồi, thì trên sân khấu lúc này bỗng nhộn nhịp. Người dẫn chương trình phổ biến luật trời của ngày hôm nay, lại là " Đón Ý Đồng Đội". 

Ý 

Lê Ái Duy cảm thấy trò chơi này không dành cho cô. Bởi vì đồng đội của cô ngoài việc đẹp trai, hát hay, nhiều tiền, thì hình như chẳng có tí kiến thức gì cả. 

Cũng hên sao ông trời cũng hiểu thấu nỗi lòng cô, lúc đèn chiếu vào mấy cặp đôi bên dưới khán đài, vừa hay lại không chiếu trúng chỗ cô và Nguỵ Viễn đang ngồi. 

Trên sân khấu có 6 cặp thi. Nguỵ Viễn bảo có người là người yêu thật, có cặp lại chẳng có quen biết gì, có cặp bên ngoài còn đồn họ là đối thủ của nhau. 

Cậu nhóc còn nói, trò chơi này giúp cho mọi người sát lại gần nhau hơn. Có cơ hội hiểu về nhau hơn. Dù đội thắng cuộc cũng chẳng nhận được gì cao sang lắm, chỉ được miễn phí rượu mà thôi. 

Mà người đến đây, chẳng có gì ngoài tiền. 

Trò chơi thứ hai lại đến, sau đó là thêm mấy trò chơi gì đó, Lê Ái Duy chẳng có hứng thú. Lúc cô đang muốn bảo cậu nhóc có thể dẫn cô đi về được chưa, bất chợt Nguy Viễn lại kéo cô đứng dậy, trực tiếp dẫn cô đi về phía sân khấu. 

Lê Ái Duy không thể tin vào mắt mình. Nguỵ Viễn lại dẫn cô đến đây để hát ư. Đã vậy còn hát chung với cậu ấy. 

- Nguỵ Viễn : " Cô đừng sợ, cứ hát giống như mọi khi cô hát thôi. Ở đây mọi người đều biết hoặc không biết cô là ai. Nhưng tôi chắc sau hôm nay nhất định họ sẽ biết cô 

là ai." 

Lúc này Lê Ái Duy còn chưa biết. Nguy Viễn vốn dĩ là chủ cái club này, là món quà sinh nhật 18 tuổi Lãnh Khiết đã tặng cho cậu. 

Chính vì vậy, người được Nguỵ Viễn dẫn lên sân khấu hát cùng, nhất định không phải tầm thường. Mà nếu đã không tầm thường, đương nhiên bọn họ sẽ muốn biết, cô rốt cuộc là ai." 

**** 

Bên dưới khán đài, có một người đàn ông mặt mày u ám đang chăm chú nhìn hai người trên sân khấu. 

Âu Cẩn Đình không ngờ, Nguỵ Viễn lại đưa cô đến đây. Lại còn dẫn cô lên sân khấu biểu diễn. Điều này như muốn chứng tỏ với những con người quyền lực ở đây, cô gái này là người cậu muốn được nâng đỡ. 

Liệu phải chăng chỉ muốn được nâng đỡ. 

Anh hôm nay ăn mặc khá thoải mái, dù gió biển vẫn đang thổi bay mái tóc dài của anh, nhưng cơ thể anh lại nóng bừng và khó chịu. 

Âu Cẩn Đình uống hết một ly rượu, rồi lại một ly. Anh nhìn cô gái hôm nay ăn mặc cá tính đang vô cùng chăm chú biểu diễn. 

Giọng cô rất nội lực, lại rất ngọt ngào. 

Nguỵ Viễn rất am hiểu về âm nhạc. Cô chọn một bài hát vô cùng phù hợp với chất giọng của cô, giúp cho Lê Ái Duy thật sự toả sáng. 

Mà điều làm anh chú ý nhất, chính là vóc dáng mê người của cô. 

Lê Ái Duy lúc này đã cởi nút áo khoác, làm cho một bên áo rớt xuống cánh tay, điều này làm cho một phần ngực của cô cũng lúc ẩn lúc hiện theo chiều cử động của tay. 

Yết hầu Âu Cẩn Đình lên xuống liên tục. 

Từ Yến ngồi bên cạnh lúc này cũng không thể rời mắt khỏi cô gái trên sân khấu, sau đó lại vì vẻ mặt âm u của thằng bạn thân mà làm cho mất tập trung. 

Với kinh nghiệm tình trường hơn 20 năm của mình, Từ Yến khẳng định: Cẩn Đình và cô gái phía trên nhất định quen biết nhau. 

Cơ mà sao anh chưa bao giờ nghe Cẩn Đình đề cập đến việc này, điều này làm cho bản tính thám tử trong máu của anh nổi dậy. 

Cô gái này, anh nhất định phải tìm hiểu. 

Lúc hai người biểu diễn xong, bên dưới mọi người đều bàn tán sôi nổi. Ai nấy cũng đều vỗ tay rất lớn. 

Lê Ái Duy theo sau Nguỵ Viễn đi xuống. Tay cô bây giờ đầy mồ hôi, tim cũng đập rất nhanh. Cô vậy mà lại hát trước mặt bao nhiêu người nổi tiếng, bọn họ còn cổ vũ cho cô. 

Hai người rất nhanh lại trở lại quầy rượu. 

- Nguỵ Viễn : " Sao hả, sao hả. Có phải cảm giác rất khác không?" 

Lê Ái Duy gật đầu. 

- Nguỵ Viễn : " Cô yên tâm, ngày mai nhất định sẽ có công ty tìm cô. Lúc đó nhớ tìm hiểu cho kĩ. Còn không, có thể tìm tôi xin tư vấn. 

Anh đây sẽ tính giá rẻ thôi." 

Lê Ái Duy đã dần bình tĩnh, tim cũng đã đập bình thường, cô mới quay qua nói với cậu 

- Ái Duy : " Nguỵ Viễn, tôi có chuyện này muốn nói với cậu." 

- Nguỵ Viễn : " Cô ngồi đây đợi tôi một chút, tôi quay lại ngay." 

Dứt lời cậu dặn pha chế trông chừng cô giúp mình, sau đó liền chạy đi. 

Lê Ái Duy quay lại nhìn liền thấy cậu nhóc đang nói cười với một nhóm người, ai cũng đều là mỹ nam mỹ nữ. À thì, ở đây ai mà chẳng xinh đẹp cơ chứ. Bọn họ toàn là người nổi tiếng mà. 

Cô ngắm nhìn thật kĩ nơi đây. 

Cảm giác thích thật. 

Phía dưới là biển đêm sóng vỗ rì rào, gió biển lâu lâu lại thổi vào người thật mát. Phía trên có sân khấu lớn, có DJ chơi nhạc, lâu lâu lại có trò chơi, lâu lâu lại có ai đó lên ca hát nhảy múa, làm nóng sân khấu. 

Bên phải là quầy rượu với một số bàn riêng lẻ, được ngăn cách bằng một tấm vải mỏng. Bên trái cũng có vài chiếc bàn như thế. Đây có thể là bàn đặt riêng, hoặc là bàn dành cho những nhân vật có tầm ảnh hưởng hơn, ví dụ như Âu Cẩn Đình. 

Cơ mà, sao giây phút này cô lại nhớ anh nhỉ. 

Lê Ái Duy bật cười, nụ cười không hề công nghiệp chút nào. Cô cảm thấy mình say mê anh đến điên rồi. 

Cô gọi nhân viên pha chế cho mình một ly nước ép, cơ mà không hiểu sao nhân viên lại đưa cho cô một ly rượu. Có điều, hình như cũng không có quá khó uống. 

Từng ngụm, từng ngụm. Cô vậy mà càng uống lại càng thấy ngon. Tuy có chút đắng, nhưng mà hôm nay cô rất vui. Lê Ái Duy thích cảm giác này. Cảm giác ở một nơi không ai quan tâm ai là ai, mọi người ca hát, uống rượu. 

Bất giác, cô lại xoay người nhìn về phía biển. Cô có chút nhớ biển. Cô nhớ cảm giác được chạm chân vào làn nước mát lạnh những đêm có trăng tròn. Mặt trăng khi ấy vừa to vừa sáng. 

eyJpdiI6ImNvTTFHMmVnNVVseW5YZnVqRWUrWnc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2JwYlwvM3ordTJlVStKMzFUeXFpK3lmNmNLQlFuRFcxZ1RTTE1MWmVZVTlhdStCeWFpWmlDZ1lnV2RCdzgrQk9QREloTDB6VU53RjhiWk05aDRiMk5XVzBNT2x4bHZuRW9Ia0hITlVJQ1lUbm5UWmlzOFBTNHJEU0k3VFE5b1pYM3RcLzZUQXI1YjN6S2EyVHpac0VvbFwvZ2FoZHpJOGpyeEtHWWR1WGVsNXJsaUVaeTlVNWxQa2Z4TmdzODdvZFRKIiwibWFjIjoiZTYwYTk5OTU4MWYxYTkzNTM1MjQ2MzZiODQxMjgwNjI3MGY1MTk2NjE5ZWVhYWQ1ZmM0NDk5ZTRlMjRlNTRiMyJ9
eyJpdiI6IjhLTE5WZWluK2tVbDl3dGxCTVczRVE9PSIsInZhbHVlIjoiMTV3XC9rZk5jRTNJVlpTbnRoa2c1XC83U3RXbGhMMldLZDFNejRBd0Y2bzJ0OGZMMFlcL045SzU4ZjQ3eGpYc0tCbnpNa2hIWGV2Um1rTTVMS3VhM0pDN0VEXC9wY1NZc3J6REdzV1M4aGVCK0RBZXhUYUJHWWxwSjRtTWMrbHNcLzNERSIsIm1hYyI6ImUzODgxYzIzYzI4MzhlZWViMWZlMzBjYmQ3ZTQ4ZDQ1Yjc4YmYwMTFhMTU1MGY2ZjM4MzY3MmYxN2QyNzI5MTYifQ==

Lê Ái Duy theo thói quen, liền đi theo bóng lưng quen thuộc. Cô xuyên qua những chiếc bàn đang nhộn nhịp, cơ thể lúc này có chút rạo rực, cô rất mong được nhìn thấy gương mặt anh.

Ads
';
Advertisement