Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

"Cô lại đi một mình rồi." 

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai cô, có điều, hình như anh ấy uống rượu. 

Lê Ái Duy lúc này nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm thấy cơ thể thật nóng, là tác dụng của rượu sao. Rượu làm cho cô thấy, Âu Cẩn Đình đang ôm cô. 

Cô gái nhỏ xinh đẹp ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Cô hôm nay được trang điểm, nên càng xinh đẹp hơn. 

Âu Cẩn Đình rất cao, gần một mét chín, với góc nhìn này của anh nhìn xuống, có thể thấy rõ rãnh ngực sâu của cô. 

Chiếc áo khoác jean vẫn một bên kín một bên hở, lộ ra bờ vai thon gầy cùng một bên ngực trắng mịn. Yết hầu anh lại lên xuống liên tục. 

Gương mặt xinh đẹp vì say rượu nên có chút nũng nịu. Anh có thể thấy được, đôi mắt trong veo ấy tất cả đều là bóng hình anh. 

Cô đây là đang quyến rũ anh sao. 

Lê Ái Duy cảm thấy, có phải cô đang nằm mơ không. Tại sao Cẩn Đình lại có thể đang ôm eo cô nhỉ, lại còn nhìn cô nữa. Anh là đang muốn hôn cô sao. 

Hôn sao. 

Hôn môi có vị gì nhỉ. 

Hình như là, năm năm trước anh cũng có hôn cô. 

Lê Ái Duy lắc đầu, gương mặt đã ửng hồng vì say, cô nhớ lại lúc đó anh hôn cô rất cuồng nhiệt. Còn làm cho môi cô sưng hết lên. 

Cơ mà, cô vẫn muốn được hôn hôn. 

Cứ thế, cô gái nhỏ cứ lắc đầu rồi lại gật đầu. Mà bộ dáng này của cô, trong mắt Âu Cẩn Đình đáng yêu muốn luy tim. 

Anh bây giờ chỉ muốn, hôn cô. 

Một giây sau, tim anh hình như trật nhịp rồi. 

Cô vậy mà, lại dám cưỡng hôn anh. 

**** 

Lê Ái Duy hình như rất thích thú với việc này. Cô nhón chân, hai tay choàng lấy cổ người đàn ông cao lớn, làm cho anh một tay đang chống lên thân cây dừa cũng vội buông ra, sau đó ôm chặt lấy eo cô. 

Anh khom lưng, tay ôm eo nhỏ, tận hưởng những nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua của cô gái nhỏ vì uống say mà trở nên thật táo bạo. 

Cô cứ vừa hôn anh một cái, sau đó lại nở nụ cười thật xinh đẹp, còn nói cái gì mà: 

"Cẩn Đình à, anh lớn lên thật xinh đẹp. Moahhh... 

"Cẩn Đình, Cẩn Đình, Cẩn Đình. Moah moah moah..." 

"Cơ mà ai cũng gọi anh là Đình Đình, vậy em gọi anh là Âu Âu được không ạ? Em muốn anh là Âu Âu của em cơ." 

"Haizzz, anh không trả lời. Em biết ngay là anh không đồng ý mà." 

"He he, cơ mà không sao ạ. Miễn được nhìn thấy anh, thì gọi tên gì cũng được ạ." 

Mỗi một câu nói đều mang theo vẻ nũng nịu, tay còn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. Lúc anh nhíu mày cô còn lắc lắc đầu, sau đó còn dùng tay dãn cơ mặt anh ra. Cô còn liên tục hôn anh. 

Âu Cẩn Đình gỡ tay cô xuống khỏi cổ mình, để cô nhẹ nhàng dựa vào thân cây dừa phía sau, anh khom người, đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô, hỏi: 

- Cẩn Đình : "Cô biết cô đang làm gì không hả?" 

- Ái Duy : "Cẩn Đình... không không, là Âu tổng ạ. Âu tổng lúc nào cũng nghiêm mặt, Âu tổng không cho Lê Lê hôn hôn." 

- Cẩn Đình : "Lê Lê???" 

Lê Ái Duy gật đầu. Giọng vẫn nũng nịu, cô bây giờ cảm thấy rất ấm ức. 

- Ái Duy : "Là Lê Lê. Ba mẹ lúc nhỏ sẽ gọi là Lê Lê ạ. Lúc đó ba mẹ sẽ hôn Lê Lê." 

- Cẩn Đình : "Hôn chỗ nào." 

Lê Ái Duy ngoan ngoãn chỉ vào chiếc má đang ửng hồng vì rượu của mình, giọng nũng nịu nói: “Ở đây ạ. 

ạ.” 

Âu Cẩn Đình lúc này giới hạn đã đến cực độ. Lúc nãy cô dựa sát vào người anh, cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm vô cùng quyến rũ, giống như là sữa tươi, vô cùng dễ chịu. 

Lại thêm bộ ngực lớn của cô lại cọ sát vào phần ngực rắc chắc của anh, dù cách hai lớp áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nó rất mềm. 

Bây giờ, cô gái say xỉn này đang không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu mê người, lại cả gan đòi anh hôn hôn, còn dám cưỡng hôn anh. Nụ hôn đầu tiên của Âu Cẩn Đình anh, vậy mà lại bị một cô gái say rượu cướp mất. 

Âu Cẩn Đình tự nhủ, anh là tư bản. Anh không bao giờ để bản thân chịu lỗ trong mọi cuộc giao dịch. Mà nụ hôn đầu này, cũng không thể lỗ. 

Một lần nữa anh lại vòng tay ôm chiếc eo nhỏ, kéo cơ thể cô sát vào người mình. Tay còn lại để sau gáy, chạm vào mái tóc dài được cột cao của cô, cảm giác vô cùng mềm mại. 

Âu Cẩn Đình cúi thấp người, thì thầm vào chiếc tai nhỏ tinh xảo, giọng nói ấm áp lại vang lên, anh gọi hai tiếng: "Lê Lê." 

Lê Ái Duy mở to mắt, miệng nhỏ đáp: "dạ", cánh môi đỏ xinh hé mở. Cô cảm giác, có gì đó đang chiếm giữ hơi thở của bản thân. 

Anh hôn cô, một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa nóng bỏng. Cẩn Đình không có kinh nghiệm yêu đương, hôn cũng là lần đầu. 

Đôi môi anh đào được anh từng chút hôn lên, lưỡi hai người cũng chạm nhau. Cứ thế, mọi ngóc ngách, hơi thở trong khoang miệng, đều được anh từng chút khám phá. 

Âu Cẩn Đình mê mẩn mùi vị thơm ngon này. 

Mãi đến khi có tiếng ai đó đang đến gần, anh mới buông cô gái vừa được hôn đến mặt mũi đỏ ửng ra, chỉnh lại áo khoác jean cho cô, sau đó bế cô kiểu công chúa rời 

đi. 

**** 

Nguỵ Viễn lúc được nhân viên báo là không thấy Lê Ái Duy đâu đã vô cùng lo lắng. Anh còn nhờ nhân viên nữ vào nhà vệ sinh tìm cô nhưng không thấy. 

Mãi đến khi thấy anh thấy Âu Cẩn Đình. 

Lê Ái Duy được khoác lên người chiếc áo da màu đen của Cẩn Đình, cô dựa người trên sofa ở khu bàn riêng. Nhìn vào liền thấy cô đang ngủ rất ngon, đôi lúc còn thấy cô cười cái gì đó trông rất vui vẻ. 

Nguỵ Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cô mà có chuyện gì, chắc cả đời này anh sẽ hối hận mãi mãi. Còn có cả Đại Ngư và Tiểu Ngư, bọn trẻ nhất định sẽ hận anh. 

Cũng may là chỉ say rượu rồi lăn ra ngủ thôi. Cơ mà, sao cô ấy lại ở cùng tên Âu Cẩn Đình mặt lạnh này. 

Nguỵ Viễn nhìn Cẩn Đình đang lạnh lùng ngồi uống rượu, khó chịu hỏi: 

- Nguỵ Viễn : "Sao cô ấy lại ở chỗ anh. Anh làm gì cô ấy rồi." 

- Cẩn Đình : "Cậu còn dám hỏi tôi." 

- Nguỵ Viễn : "À... Ừ... thì... tôi thấy cô ấy không được debut, lại không có tài nguyên, lại... lại.." 

- Cẩn Đình : "Cô ấy là người của Âu Ảnh. 

Sau này đừng có dẫn cô ấy đến mấy nơi như thế này để tìm kiếm tài nguyên nữa. 

Âu Ảnh không có thiếu tài nguyên cho nghệ sĩ của mình. 

Âu Cẩn Đình uống hết rượu trong ly, sau đó nhìn Nguy Viễn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng gì. Anh cúi người, lại một lần nữa bê cô kiểu công chúa rời đi. 

Lúc Nguỵ Viễn phản ứng ra, anh đã bế cô đi gần đến bãi đậu xe. 

Chiếc siêu xe thể thao màu đen sáng đèn, anh đặt cô ngồi vào ghế phụ, cẩn thận thắc dây an toàn cho cô. 

Lúc này Nguỵ Viễn cũng đã chạy đến nơi. 

Nguỵ Viễn lúc này rất khó coi, anh không tin lời Âu Cẩn Đình nói, lại không an tâm việc tên mặt lạnh ấy đưa cô về, cậu nhóc truy cứu: 

- Nguỵ Viễn : "Tôi không tin anh, để tôi đưa cô ấy về." 

- Cẩn Đình : "Chuyện cậu gây ra chưa đủ nhiều à. Lại muốn ngày mai lên hot search." 

- Nguỵ Viễn : "Có như vậy thì cũng phải do tôi đưa cô ấy về. Chuyện cô ấy là người của Âu Ảnh chưa xác minh, tôi không thể giao cô ấy cho người lạ. 

- Cẩn Đình : "Lời tôi nói còn chưa đủ xác minh. Tôi nói cô ấy là người của Âu Ảnh thì là người của Âu Ảnh. Còn nguyên do vì sao chưa công bố thì cậu tự hỏi lại mình đi, vì ai mà cô ấy không được tuyên bố debut một cách quang minh hả" 

- Nguỵ Viễn : "Anh nói như vậy là có ý gì. Tôi thì có liên quan gì đến chuyện cô ấy không được tuyên bố debut." 

Cẩn Đình lúc này thật sự không muốn nói chuyện với thằng nhóc này. Tính kiên nhẫn của anh trước giờ luôn có giới hạn. 

Rất nhanh Âu Cẩn Đình liền bật chế độ tổng tài ác ma, máu lạnh vô tình trong truyền thuyết. Đến giọng nói cũng khiến cả người Nguỵ Viễn lạnh cả người: 

"Nguỵ Viễn, tôi không có thời gian." 

Dứt lời, anh liền xoay người rời đi. 

Chiếc xe rất nhanh liền rời khỏi khu resort. 

**** 

Nguỵ Viễn cuối cùng cũng nghe máy của Tiểu Hoa. Vừa bắt máy cậu đã nghe giọng nói chói tai của trợ lý: 

- Tiểu Hoa : "Cậu đang ở đâu. 

Tôi nói cho cậu biết, cho cậu một tiếng. Lập tức đưa cô ấy về ngay cho tôi. 

Nguỵ Viễn, cậu có nghe tôi nói không hả?” 

- Nguỵ Viễn : "Cô biết chuyện đó rồi đúng không?" 

Trợ lý Tiểu Hoa lúc này mới bình tĩnh, cô nhớ ra anh không hề biết Lê Ái Duy đã được Âu Ảnh kí hợp đồng. Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói dễ nghe nhất có thể: 

- Tiểu Hoa : "Chuyện này tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi. Lê Ái Duy được Âu Ảnh kí hợp đồng rồi, người đại diện là Giang Mẫn. 

Cho nên là cậu rốt cuộc bây giờ đang ở đâu, mau đưa người về ngay cho tôi? 

Tôi nói cho cậu nghe, ngày mai hai người lại lên hot search, tôi nhất định sẽ từ chức... tút ... tút." 

Tiểu Hoa bên này đang điên lại càng điên hơn. Cứ tưởng hôm nay hai người chỉ hẹn ăn cơm là đã quá lắm rồi, vậy mà ai có ngờ thằng nhóc đó lại tự ý đưa nghệ sĩ nhà người ta đi mất. Hại cô bị Giang Mẫn làm phiền muốn phát điên. 

Nếu ngày mai lại có tin của hai cái người này. Cô nhất định sẽ từ chức. Cô không quản nổi cậu phú nhị đại coi trời bằng vun này nữa rồi. 

Bên này, Nguỵ Viễn tắt điện thoại. Cậu vô thức ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, miệng khẽ cười một cái, nói: 

"Vậy mà tôi lại là người biết cuối cùng." 

Thiếu niên hai mươi tuổi không hiểu thế nào là tình yêu, cũng không hiểu thế nào là thích một người. Cậu chỉ biết rằng, dù rất khó chịu việc mình bị cô xem là người ngoài, nhưng cậu vẫn không thể nào ghét cô được. 

eyJpdiI6IlhNMnFYcnFwNm9GQXZZQ0hrQzFcL2tRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhleHFpcTcxdlwvbTFpMVg1MWxiT2UrZTQrTXBqNzBhWHQxeW5CWnZUNGZLQmxTUHoxTXlXVlAxOGtib09HS0VPa2dcL2ZaWG1odCtMdFA2aVVrNUxMMThmXC81WDdRWEZPcFFjUno3XC9wNnZVU1dJbDdtRVFqdjRudXZobThxNU1ydCIsIm1hYyI6IjY2NWJhMzI4OGZhOWNiYzA2Y2MyYmQ5MmEzZDQ3NzVlMzUwZjQ3MjhhN2ZiYzRhNWRlODI0NGE1ZDk3Y2UxYzEifQ==
eyJpdiI6ImNsU1g0Y1ZwSm5BK1lJalk3UlA3NEE9PSIsInZhbHVlIjoiWFFMczZGVWJZRk5HMUUwMUJoVTFtNWlkbGNialwvOFdoZ0trNzMwWXYrdllzOTA5R0N0Z1VLOEt6NW43c2xBOTczRTA4dUl6Y1BPdlVcL3FPVTE0bHQ3TGhrZ1dlRGRoRE96eFEybElcL0h5VkF6dE1qYUFXWkJvUTdjenZQZFwvVFNLTDVuMEZORXVPSmo0TDJcL1lQK2FsRU9hdExhdGhsenpOekpwK25NSERkM0lUNmh4UFNsT2ZjNFwvR1BYOVZNaFM2enpkVDVqbEYyRU9TR0ltYXNzeTlBUzZzZFBLK1ZxeHo4enNkMVh1a1Z3a0tCenI5SGlkN0VJQUVSZUwyT1Q4XC8iLCJtYWMiOiIyOGQ4OGRmMWE5OGZiOTNlN2Q5YmNhYjhkNDA3ZWViZmY4MmU1YzI2MjgyN2U5MjdjMDc5MGRmMTVjYThmYzA1In0=

Nguỵ Viễn rất nhanh lại hoà nhập vào không khí ở câu lạc bộ Ngôi Sao. Chuyện trên đời này không gì bia rượu không giải quyết được.

Ads
';
Advertisement